Cuộc thi viết Hãy yêu khi còn hoàn toàn có thể - Để bình chọn bài viết này mời bạn để lại bình luận, đánh giá tại box phản hồi cuối nội dung bài viết hoặc share đường link bài viết này đến bằng hữu của các bạn - 2 giải bài viết yêu thích hợp nhất cuộc thi viết Hãy yêu khi còn hoàn toàn có thể được khối hệ thống tính tự động hóa dựa trên lượt xem cùng bình luận bài viết (Bạn hiểu theo dõi qua box Đọc nhiều nhất/Bình luận các nhất tại trang chủ blogviet.com.vn)Dẫu biết trước sẽ không thể nào cùng tay nỗ lực tayVậy cơ mà sao yêu thương vẫn đong đầy...

Bạn đang xem: Gọi tên của anh là nắng

Tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ loại loa nhỏ, truyền qua tua dây nhỏ gắn vào earphone, rồi thảnh thơi vọng vào lao động trí óc rối rắm của cô. Một giọt nước đôi mắt mặn với chát khẽ lăn xuống lô má khô hanh hao, chỉ độc nhất vô nhị một giọt thôi. Bao gồm phải cô vẫn khóc? không một giờ thút thít, chẳng bao gồm một tiếng nấc, lại càng không xuất hiện thêm một âm nhạc nào dữ dội ngoại trừ một music dấy dịu lên lúc giọt nước rơi nhanh xuống cùng va chạm với nền nhà lạnh buốt. Trời mưa xuyên suốt từ sáng sủa tới giờ ko ngớt. đầy đủ hạt mưa lung linh cố dính víu vào tấm kiếng của sổ trong vô vọng. Mưa của mon tám gồm đôi chút chững lại và nặng nề. Mưa của tháng tám bất ngờ đến rồi cũng bất thần ra đi ko lời trợ thời biệt. Mưa là vậy đấy! Mưa luôn lãng mạn với đông đảo cặp tình nhân, mưa tuyệt đối biết bao cùng với tuổi thơ của những đứa nhỏ nhắn ngây ngô, mưa thú vui lắm khi tạo ra sự thơ cho 1 nhà si mê trữ tình, cơ mà mưa đâu biết mưa buồn lắm cho phần nhiều trái tim tưởng nguyên vẹn nhưng mà vỡ ra từng mảnh. Thôi thì mưa cư rơi đi vị sau màn mưa nào ai có biết một người con gái yếu đuối có nhiều tâm sự. Cô vẫn lấp nhận, cô vẫn đồng ý cho rằng mình khỏe mạnh mẽ. Chưa hẳn cô khóc, chỉ cần giai điệu và ngọt ngào cùng giờ mưa bi thảm khiến xúc cảm trong cô dưng trào cơ mà thôi. Vậy thì cô cứ tự dối người, dối lòng đi, nếu điều ấy làm cô hạnh phúc. Mưa vẫn dai dẳng đổ xuống. Mưa – lạnh và vô tình.
*

Nếu một tia nắng nóng mà tất cả tính giải pháp của mưa thì sao nhỉ?... Cô vẫn luôn ở bên cạnh và hứng rước tia nắng nóng ấy từng ngày.- Sao trầm tứ vậy nam nhi Nắng? – Cô mỉm cười tươi, vỗ dịu vào vai anh với chìa li cà phê đang sóng sánh trên tay về phía ấy.Anh đón lấy li coffe nóng tỏa mùi thơm từ tay cô, nhấp một ngụm rồi khẽ cười:- từ bây giờ không bao gồm nắng, chỉ có vị đắng thôi, nhỏ bé Ngốc ạ!Anh vùng dậy thở một hơi dài rồi đi thẳng về cửa nhà kiếng. Nhẵn hình anh dần dần mất hút vào dòng người xa lạ. Anh loại bỏ để lại cô một mình với câu nói cực nhọc hiểu. Cô cùng anh thân quen nhau chính tại chỗ đây, một quán cà phê có cái brand name ngồ ngộ: “ Café Ngốc”. Chắc hẳn rằng chính cái tên đáng yêu và ngộ ngồ ấy đã mang lại cô mẫu duyên được ở sát bên anh. Đến hiện nay hai người đã trở thành một đôi bạn thân luôn cùng share buồn vui với nhau. Bạn thân – với anh có lẽ rằng là tinh quái giới ấy. Cô thích điện thoại tư vấn anh là Nắng bởi vì khi gần mặt anh, cô cảm xúc rất ấm cúng và bình yên. Nắng tạo cho con fan ta thêm yêu cuộc sống thường ngày này hơn, nắng và nóng rót vào trung ương hồn người những điều vô cùng đỗi xinh xắn và Nắng luôn luôn vô tư chạy nhảy theo nguyện vọng của mình. Nắng gồm biết đôi khi vì chủ yếu cái sự vô tư của bản thân mà nắng hắt lên đa số tia lửa rực khiến cho trái tim của một fan đang nóng cháy lên trong nhức đớn. Nắng nạm đấy! Nắng giống như mưa chẳng không giống gì. Nắng và nóng vô tư, vô tình với lạnh lùng, tuy vậy cô vẫn tiếp tục yêu Nắng. Cô cũng chẳng biết bởi vì sao, cô chỉ biết cô hạnh phúc mỗi khi được ở cùng Nắng.Cô vệ sinh lại rất nhiều vết dơ của cà phê mà khách vô tình làm cho đổ rồi treo tấm biển con bao gồm dòng chữ “Closed” rồi gấp vàng đến sân bay. “ Hôm này mày vẫn được chạm mặt lại người chủ sở hữu của mi đấy!” Cô ngoái đầu nhìn căn nhà gỗ thơm mùi cafe đứng lặng mặt góc đường.Cô rút smartphone từ vào túi ra cùng nhấn mạnh vào số 1. Số của Nắng hiển thị trên màn hình hiển thị sáng bóng. Cô áp điện thoại cảm ứng thông minh vào tai, vừa đi vừa lăng líu theo giai điệu vui vẻ của bài xích nhạc chờ.- Gọi nào đấy Ngốc? - giọng ngái ngủ của anh ý vang lên truyền qua tai cô.- giờ này nhưng mà anh còn ngủ sao?- không ngủ thì làm những gì hả bà già Ngốc?- Đừng nói là anh quên hôm nay ai về nha?- Ý em nói là May kia hả?- Chứ ai nữa. Vậy mà lại cũng hỏi. Anh thế đồ rồi ra trường bay đi, em đang đến đó.- Em đi một mình đi, anh ko thích nhìn thấy bà chằn ấy.- Nè, anh có biết May phải gian khổ thế nào mới xin được về trên đây không hả ? vậy đồ và đến đây nhanh. Còn nếu như không thì em đến anh biết tay đó.- Được rồi, anh sẽ tới mà. Em đang chuyển sang là bà thím lắm chuyện chứ không hẳn bà già đần nữa đâu.Cô mỉm cười cợt rồi bước tiến trong mùi hương gió nhẹ ngày thu. Từ thời điểm cách đó một năm, May là chủ của “Cafe Ngốc” tuy thế vì bố mẹ ép May cần đi du học buộc phải May mới phải giao lại tiệm cà phê bé dại này đến cô. Mấy từ bây giờ May được nghỉ, nhân cơ hội hiếm gồm này May new xin cha mẹ cho phép mình về việt nam thăm lại họ mặt hàng và gặp lại anh. Gồm một chuyện khiến cho cô khổ trọng điểm và bi thương lòng lắm. Cô yêu thương anh tuy nhiên May cũng yêu thương anh với anh cũng yêu thương May. Tuy nhiên hay cãi vã với nhau, tuy vậy hai người chỉ bắt gặp nhau qua mạng với trao lẫn nhau những lời thương yêu cũng qua mạng nhưng mà tình yêu của mình nồng cháy cùng mãnh liệt lắm. Đã bao tối nước đôi mắt cô rơi do anh, đã bao tối cô buồn vì tình cảm muộn màng của mình. Đã bao lần cô buông tay, vẫn bao lần cô mong ra đi nhưng sức mạnh của tình yêu mập quá, cô không cưỡng lại được. Mẫu máu với tên “Nắng” chảy trong lòng cô từng ngày, từng ngày một và trong ngày hôm qua ngày, dòng máu ẩy chảy to gan lớn mật hơn, lớn hơn, bên cạnh đó không gì rất có thể khiến nó dứt chảy được. Chuyện cứ như vậy, rồi cũng không biết sẽ trôi về đâu.
*

Anh mang lại rồi. Nhìn anh tự xa sao đẹp cho thế! Đôi mắt ko to, không xâu cùng không sắc nhưng lại thu hút bạn nhìn cho từng centimet. Dòng mũi dọc dừa trực tiếp tặp chạy trên khuôn phương diện chữ điền của anh. Chiếc miệng thì lúc nào thì cũng cong lên với mọi người. Thời gian anh cười cợt trông anh đáng yêu và dễ thương lắm! bỗng nhiên anh ngẩng khía cạnh lên và ánh nhìn ấy chiếu trực tiếp vào cô:- Này Ngốc, yêu anh tốt sao mà chú ý hoài thế?Cô đơ mình đưa góc nhìn nhìn về phía khác, cố tình né tránh góc nhìn hút hồn của anh:- Em đâu tất cả điên. Đừng có tưởng bở nha anh trai.Anh cười khoái chí rồi căn vặn lại cô:- Ngốc của anh ấy cao giá nắm cơ đấy.Cô lườm anh một cái sắc lẹm rồi cách nhanh mang đến cửa ra tìm kiếm May. “Ngốc của anh” Nếu lời nói ấy của anh ấy là thiệt thì giỏi biết mấy. Từng giờ, từng phút, thậm chí là từng giây cô luôn mong anh vẫn nói với cô số đông câu như vậy. Ừ thì anh vẫn nói, anh nói cô là của anh nhưng đáng tiếc câu nói ấy chỉ là 1 trong những câu nói chơi vô tứ của anh.- Ngốc, ở đây này. – giờ đồng hồ kêu của May giảm đứt dòng suy nghĩ lan man của cô.Cô núm gượng cười cợt thật tươi chạy đến ôm siết lấy cô bạn bè của mình. Cô và May tíu tít nói chuyện mà quên rằng chúng ta đã bỏ quên một người.- nắng cũng đến đấy.- Thôi, bà đừng lừa tui. Con bạn vô tâm này mà cũng ngó ngàng đến tui sao. Còn lâu.Cô quay trở về hàng ghế chờ ban nãy, nhao nhác tìm anh tuy nhiên không thấy. Lạ quá! Xưa ni anh là fan rất ít khi đặt bụng mà lại sao lúc này lại giận dẻo như thế.- Thôi, tụi bản thân đi ăn uống kem đi. – May kéo cô đi thật nhanh thoát ra khỏi sân bay. Bên cạnh đó có một giọt nước nóng sốt rơi xuống cánh tay cô, nhưng chủ nhân của nó chưa hẳn đôi mắt tròn nhỏ xíu tí của cô.
Suốt ngày lúc này cô đi dạo với May nhưng trung tâm hồn thì cứ mãi rong ruổi theo anh. Cô đang hiểu được vì chưng sao thời gian sáng anh lại nói cùng với cô từ bây giờ là một ngày đắng đối với anh. Mặc dù anh cầm cố tỏ ra yêu đời, cố kỉnh tỏ ra hạnh phúc nhưng cô biết anh đang rất bi lụy và nặng trĩu trĩu. Điều đó dễ ợt nhận thấy qua ánh mắt ũ rủ và thẩn thờ của anh. Không hiểu biết sao thời điểm này, tận sâu trong đáy lòng, một cảm giác khó chịu đựng nặng nề nhàn dâng lên trái tim cô, dần rộng phủ đến vai trung phong hồn của một cô gái trẻ. Liệu có phải là anh bi thiết nên lòng cô cũng chẳng thể nào tươi vui được.Tít! Tít! Tít! giờ chuông điện thoại thông minh vang lên làm náo hễ cả một góc nhà. Cô lướt qua màn hình: “Nắng”, cô khẽ cười cợt rồi áp điện thoại vào tai:- Alo!- đần độn à? - các giọng nói của anh vẫn hệt ban sáng, bi tráng và bao gồm chút ngái ngủ.- Anh lại ngủ đấy à? - cô gắt lên. Điều độc nhất vô nhị cô không ham mê ở anh chính là lúc làm sao rãnh rổi anh cũng ngủ mặc cho việc gì đang diễn ra xung quanh.- Ừ, có một lát thôi... Dại này, đàn bà luôn ngang tàn và bướng bỉnh như vậy đúng không em? - Giọng anh trầm xuống, thanh thanh hơn cùng có gì đấy khác lạ so với thường xuyên ngày.Cô hơi ngạc nhiên về câu hỏi của anh. Có bao giờ anh hỏi cô về những vấn đề ấy đâu. Anh hình như là một con người dân có rất ít trung ương sự nều không cần phải nói anh luôn vui vẻ và chẳng biết bi thiết là gì. Cô vuốt dịu lên mái tóc bập bồng của mình, tỏ vẻ không thể tinh được và trêu anh:- Nắng mà lại cũng có những lúc hỏi về phụ nữ sao? Chẳng đề nghị Nắng ngày nào cũng đượm bên trên bờ vai của các thiếu nữ đấy à?Anh cười. Cô cảm nhận được sâu trong hơi thở toát ra từ thú vui đó là một trong nỗi bi quan vô tận và không có điểm dừng:- cũng đều có những ngày mát mẻ xuống nắng nóng đi chứ Ngốc!Cô không nghịch nữa. Có lẽ rằng anh vẫn vướng đề nghị một chuyện bi tráng nào này mà cô ko biết. Cô ao ước biết cùng cô muốn share cùng anh. Cô hết sức muốn:- Anh...có chuyện gì xẩy ra sao?Im lặng. Đầu dây vị trí kia vẫn không ngắt. Cô vẫn nghe rõ từng nhịp thở của anh hòa với nhịp đập càng lúc càng sớm của trái tim mình. Từ bây giờ cô chỉ ao ước được ở mặt anh, được thiết kế gió thổi bay đi tất cả những u sầu trong anh. - May ý muốn chia tay với anh dở người à! Em giúp anh được không? Anh chẳng thể mất May, không thể!Cô yên ổn người. Cô biết phải làm sao bây giờ. Anh bảo cô góp anh. Anh đâu biết rằng ngay gần anh bao gồm một cô gái luôn dõi theo ông từng giờ. Lúc anh vui, cô ấy hạnh phúc. Lúc anh buồn, tim cô ấy đau. Và lúc này cũng vậy. Cô đau, đau nhức hơn anh gấp trăm lần. Một mặt là tín đồ cô yêu, một mặt là người bạn bè từ thời trung học.Cô ức lắm, tủi thân nữa. Bây giờ cô chỉ ước ao lao trực tiếp tới nhà anh cùng nói ra vớ cả. Nói rằng cô yêu thương anh, yêu ngay từ cái lần chạm mặt đầu tiên. Tuy nhiên không thể. Trái tim cô luôn luôn muốn như vậy nhưng lí trí cô cấm đoán phép.Cô buồn, đau và hận. Lại một tối nữa cô bởi vì anh mà lại rơi nước mắt. - Em...- Em ngủ đi, coi như anh chưa nói gì. Chúc em ngủ ng…Nắng khóc ư? Đúng vậy, Nắng đang khóc. Cổ họng Nắng nghẹn đi không nói thành lời. Nắng húi máy vô tình để lọt vào tai cô một giờ nấc không thành tiếng. Mười nhì giờ. Cô ôm đôi chân bé dại nhắn còn chỉ biết gục đầu cho gần như giọt nước thấm đẫm vào da thịt. Mất May anh đau buồn đến vậy sao? Còn cô, giả dụ mất cô thì anh sẽ như vậy nào? Anh gian ác và hung ác lắm! Anh chưa lúc nào để ý mang lại cô dù chỉ một lần. Anh xem cô như một fan bạn, một bạn em gái cùng nói một phương pháp thô bạo hơn nữa thì cô như loại sọt rác dự phòng của anh vậy. Lúc nào cảm thấy không vui anh lại lấy cô ra để trút không còn vào. Cô tất yêu chịu đựng được nữa. Sức chịu đựng và kiên định của bé người hạn chế anh à!
“ Café Ngốc”. Đúng là dại dột thật. Cô cười đau buồn rồi nhón chân đẩy cánh cửa kính láng coong. Sau ban đêm qua, mắt cô sưng húp lên. Khuôn phương diện cô xanh lướt và khôn xiết hốc hác. Cô chú ý quanh từng đồ vật thân ở trong trong quán. Từ chiếc bàn mộc màu nâu nhẹ, chiếc chậu hoa nhỏ bé tí ti được cô quan tâm mỗi ngày... Cho đến chiếc tách nhỏ tuổi được đặt ngay ngắn bên trên kệ. Dạo này cô mau nước đôi mắt quá! những lần cô rơi nước đôi mắt là các lần tim cô như bị ai cào xé rất man rợ. Cô không muốn xa chúng, cô lại càng không muốn xa anh. Dẫu vậy biết làm sao được khi địa điểm đây không thuộc về cô.Cô chú ý lại cái quán nhỏ một lúc lâu rồi bước đi trong cơn gió lạnh lẽo của mùa thu hanh hao hao. Những quan tâm đến , đều nỗi buồn trước đây đã nặng trĩu giờ còn nặng thêm. Chúng đè nặng lên trái tim của một tình yêu đối chọi phương. Nó bóp nát đông đảo giận hờn, vô tư. Nó đập tan đông đảo nụ cười, những niềm hạnh phúc của một tín đồ con gái. Sức công phá của nó tưởng như còn lớn và nặng rộng một chiếc vali với một loại giỏ sách cất đầy đồ vật đang lăn phần nhiều theo bước đi của cô. Những thú vui của anh khi mặt cô, đều phút giây vui đùa cùng anh, tuy thế kỉ niệm thân thương của tất cả hai, đông đảo giọt nước mắt cô khóc vị anh, hầu hết nỗi ai oán chưa lúc nào thổ lộ, phần lớn câu yêu chưa bao giờ dám nói... Tất cả, cô gói gém tất cả chúng lại với cất vào trong 1 ngăn kéo trong trí tuệ của mình. Cô mong muốn lưu giữ phần lớn khoảnh khắc, những xúc cảm chân thật và thiếng liêng duy nhất của tình yêu đầu. Sảnh ga vắng trơn người: bi quan và lạnh lẽo lẽo. Hệt như lòng cô thời điểm này. Cứ năm phút cô lại ngoảnh đầu lại, chú ý về một phương trời xa xăm. Cô muốn đợi một hình láng lập lòe sau màn sương mỏng mảnh còn ứ lại. Chỉ mờ nhạt thôi, nhưng có lẽ rằng không thể được. Cô lại bước đi. Còi xe tau liên tiếp làm con tim cô cũng đập cấp tốc hơn. Một bước, cô tiến lên nhỏ tàu về cùng với quê mẹ.- Ngốc!Cô quay đầu lại, một tia hi vọng nhỏ dại nhoi len lói trong tâm trí cô. Một tia hi vọng nhỏ tuổi nhoi thôi nhưng mà sao lại làm cô bế tắc đến vậy. Chẳng có gì cả, ngay một loại lá khô mà lại gió không để ý cũng không. Ảo ảnh, hai từ “ảo ảnh” gửi nỗi bi thiết của cô lên đến đỉnh điểm. Cô yêu thương Nắng đến mức tự tạo ra một ảo hình ảnh cho riêng biệt mình. Cô yêu Nắng cho mức sẵn sàng chuẩn bị hi sinh để đưa anh về một hạnh phúc vốn dĩ thuộc về Nắng.Bánh tàu xình xịch lăn. Cô chọn cho chính mình một địa điểm cạnh của sổ với lại dãi bày nỗi buồn với những người bạn luôn kề bên cạnh cô – earphone. Cô không thể hối hận khi yêu anh. Vị cô biết khi sẽ yêu nắng thì nên học biện pháp chấp nhận. Cô buông tay dẫu vậy không có nghĩa là cô tự bỏ. Cô tin rằng vào trong 1 ngày nào kia Nắng đã trở về, ngày đó sẽ không còn xa đâu. “Hãy yêu đừng do dự. Dù cho có được đáp lại hay là không thì bạn hãy cứ yêu, do biết đâu ngày mai bạn sẽ không còn thời cơ để cảm nhận mẫu tình cảm thiêng liêng ấy nữa”. Đó là lời nói mà cô ghi nhớ nhất trong lần đọc một cuốn sách sinh sống thư viện. Tín đồ ta nói tình yêu xuất phát một chiều chỉ tất cả sự đau buồn và chẳng bao giờ được đáp trả. Nhưng mà cô không nghĩ là vậy. Một tình yêu đơn phương cực kỳ thú vị với cũng rất tốt đẹp nều bạn ấy biết phương pháp yêu của chính bản thân mình như cầm nào. Đời người chẳng ai biết được chữ ngờ. Bây chừ cô ra đi, cô mang theo nỗi bi thảm và số đông giọt nước đôi mắt đắng lòng nhưng trong tương lai khi cù trở lại chắc hẳn rằng mọi chuyện vẫn khác. Một giọt nước vào và lung linh như chất thủy tinh lăn dần xuống screen điện thoại. Lâm thời biệt, nắng và nóng – cánh mày râu trai mang tính cách của mưa.
*

Giá như anh chẳng thuộc về aiThì tình yêu đôi ta đâu là saiGiá như mình chạm chán nhau lúc trướcThì em đã đến trước một bướcGiá như toàn bộ những giá bán như hoàn toàn có thể trở thành hiện thực thì hay biết mấy.Nếu bao gồm một ngày ai kia hỏi em vày sao lại yêu anh, thì em sẽ trả lời:- vày em Ngốc yêu cầu em gồm quyền.Lạ anh nhỉ, tuy vậy mà đúng vậy.Vì em Ngốc đề nghị em cho mình loại quyền yêu thương anh trong lặng thầm.Vì em Ngốc đề nghị em không được cho phép lời yêu anh được thốt ra.Vì em Ngốc bắt buộc em yêu Nắng, yêu thương mãnh liệt cùng không nên đáp trả.

Xem thêm: Những Bài Hát Quê Hương Việt Nam Hay Nhất, Những Bài Hát Trẻ Hay Nhất Về Tình Yêu Việt Nam

Vì em Ngốc đề nghị ngày từ bây giờ em yêu như trước đó chưa từng được yêu, biết đâu ngày mai cơ hội không còn mỉm cười cợt với em.
Ngốc yêu thương Nắng không hẳn vì nắng nóng yêu lẩn thẩn mà vì chưng Ngốc yêu Nắng. Đơn giản vậy thôi nắng và nóng à!• Bà tham gia dự thi của Oanh Hoàng
*

Mời chúng ta click vào đó để mày mò thông tin chi tiết về tuyển chọn tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn
Để những câu chuyện và trung khu sự, phản hồi của khách hàng đến với các thính trả của Blog Radio tương tự như các phân mục đặc dung nhan khác của Blog Việt với Nhạc Việt Plus bạn hãy nhờ rằng duy nhất showroom email blogviet
*

Click nhằm tham gia và update những thông tin mới nhất, cùng share cảm xúc ngẫu nhiên lúc nào bạn có nhu cầu với những người dân cùng yêu thích Blog Việt nhé!