Bài văn mẫu Tưởng tượng 10 năm sau em về viếng thăm lại ngôi trường cũ dưới đó là đề tài rất thân thuộc trong phân môn Tập làm văn lớp 5. Nhằm mục tiêu giúp những em khỏi kinh ngạc về dạng đề bài bác này Luat
Tre
Em sẽ tổng phù hợp và soạn những bài xích văn mẫu mặt dưới. Chúc các em học hành thật giỏi nhé!


Bạn sẽ xem: Tưởng tượng 10 năm tiếp theo em trở về viếng thăm lại trường cũ (hay nhất)

Đề bài: Em hãy tả lạ xúc cảm của em khi tưởng tượng 10 năm tiếp theo em về thăm ngôi trường nhưng mà em đã có lần học

Gợi ý có tác dụng bài:


Nhân ngày 20/11, em trở về viếng thăm lại mái ngôi trường xưa, khu vực đã dạy em bao kỹ năng và kiến thức để em có thể làm một người chưng sĩ như bây giờ. Ôi, thật tuyệt vời.

Bạn đang xem: Kể chuyện mười năm sau em về thăm lại trường

Em bước lại sát ngôi trường quí yêu, dòng cổng hiện ra trước mắt. Quan sát hàng chữ “Trường trung học cửa hàng Trần Phú” mà trong tâm địa thấy xao xuyến vô cùng. Cổng trường hiện giờ đã được quét vôi sạch sẽ. Bước vào cổng, biểu hiện rõ trong hai con mắt em là kỉ niệm ấu thơ ngày nào, nghịch đùa, bắn bi, đuổi bắt nô nức dưới sân trường. Sản phẩm cây xà cừ thuở trước chỉ cao tới tầng nhì là thuộc mà hiện giờ đã xum xuê, toả bóng mọi sân trường. Khẽ sờ tay vào lớp vỏ xù xì, em âm thầm hỏi: “Cây ơi, ngươi còn ghi nhớ tao không?” cành lá lay hễ như muốn vấn đáp rằng: “Có chứ, làm sao cây này quên được cậu học tập trò Thăng ngày nào”. Em mỉm cười nhẹ rồi đi về phía sau trường, hàng núi trước kia hiện nay đã được khai phá làm thêm một dãy nhà cho các em học sinh lớp bảy, lớp tám. Học sinh hiện nay không như trước kia nữa, một ngày học luôn cả sáng sủa lẫn chiều. Em quay đôi mắt về phía hộ gia đình lớp em ngày nào. Nó không hề như xưa nữa mà rất khang trang, tư cái quạt, sáu loại đèn và tấm bảng to to cũng đủ biết điều ấy. Em tiến tới lầu, xem sang 1 lượt. Chà, thiệt là tuyệt, phòng thực hàng được máy toàn hầu hết máy tính tân tiến màn hình phẳng, cả thảy hơn tứ mươi chiếc. Chẳng đề xuất hai bạn một đồ vật như ngày nào nữa. Còn thư viện thì toàn gần như thiết bị hiện đại. Học viên thời nay hơn trước đây kia những quá. Đi qua hàng hành lang, tự dưng em phát chỉ ra một sảnh bóng rộng. Em chạy xuống, thấy một trái banh ở lăn lóc. Chắc chắn rằng mấy cậu học trò chơi kết thúc quên không vứt lại trường trên đây mà.. Em rước chân lăn bóng trên nền mèo rồi giảm một cú nhẹ vào loại khung thành. Phần đông kỉ niệm ngày ấy tuôn trào. Hồi ấy, địa điểm đây còn là một trong những bãi đầy khu đất đá, còn chiếc khung thành chỉ cần hai loại cọc cùng một thanh gỗ ở bên trên thôi, còn bây giờ, form thành sắt có phủ bọc lưới xung quanh, giỏi quá. Bỗng, em lưu giữ ra là bản thân còn bắt buộc thăm thầy cô nên rảo nhanh cách về phía chống truyền thống. Bước vào căn phòng, những thầy cô đang họp cần em không đủ can đảm làm phiền mà đứng chờ. Họp xong, thầy cô tổ chức tiệc tùng mừng ngày vui, đến bây giờ, em new đánh bạo tiến ra, chào thầy cô. Mọi bạn nhìn em với một chút ít ngỡ ngàng. Em thưa:

– Thưa hồ hết người, em là Thăng trên đây ạ.

Lúc bấy giờ, một vài ba thầy cô new “Ồ” lên. Một số người trẻ tuổi vẫn còn tưởng ngàng, rồi sau đó hỏi những người dân già hơn:

– học viên cũ của mấy cả nhà à!

Em đoán đó là fan mới về trường. Bỗng, cô Mai Ly hỏi:

– Thăng này, bây giờ em đang làm gì thế?

Bao năm tháng bí quyết xa, bây chừ cô dường như già đi rất nhiều, mái tóc điểm hoa râm và khuôn mặt có khá nhiều vết nhăn theo ngày tháng. Tuy nhiên vậy, em vẫn có thể nhận ra cô vày giọng nói với đôi mắt hiền từ mà năm tháng không thể phai nhoà. Em trả lời:

– Thưa cô, em hiện đang bác sĩ tại bệnh viện đa khoa Đức Tín ạ.

– Vậy à? – cô đáp.

Em hỏi cô:

– Cô ơi, cô Hoà và phần nhiều thầy cô không giống đâu ạ.

– họ về hưu cả rồi. Còn cô dạy dỗ hết năm nay cũng về hưu nốt.

– học viên của cô dạy tất cả ngoan không ạ.

Cô trả lời:

– Đương nhiên, cho dù sao thì chúng cũng đâu bao gồm lì bởi cậu học tập trò Thăng lớp 6D của tôi Thuở nào.

Em cười, cô cũng cười. Rồi sau đó, phần đa thầy cô không giống cũng hỏi chuyện. Thân thiết lắm! nói chuyện hồi thọ thì em nhớ ra một câu hỏi quan trọng. Vội chạy ra cổng, lấy vài gói quà khuyến mãi ngay thầy cô. Xong xuôi việc, em ra về.

Bước ra khỏi cổng ngôi trường mà trong tim em thấy bịn rịn vô cùng. Ngôi trường này đã thuộc em trải qua bao kỉ niệm đẹp cùng ở đó bao hàm con người tuyệt vời đã chắp cho em song cánh nhằm em vững bước vào đời.


Thời gian qua thiệt nhanh, ngấm thoát sẽ mười năm trôi qua. Bây giờ tôi là 1 trong những sinh viên, tôi trở trở về viếng thăm lại mái ngôi trường trung học cơ sở thân yêu.

Con băng thông tôi mang lại trường đã có một sự biến hóa kì lạ, khiến cho tôi không thể nhận thấy được nữa. Đường được trải vật liệu nhựa phẳng lì, khác xa con phố đầy sỏi đá, ổ con kê ngày nào. Lấp ló mái trường hiển thị trong sương sớm. Cổng trường ngày xưa nước đánh phai màu vị mưa nắng, nay đã được đánh lại. Bước vào sân ngôi trường tôi thấy cả một rừng cây cổ thụ. Cây phượng bởi lớp tôi trồng nay đã và đang lớn ơi là lớn. Chao ôi! Nó to nhanh thật đấy, thân cây lớn lớn, tán lá trải rộng lớn như muôn che kín cả một góc sân trường. Tôi ngồi dưới nơi bắt đầu cây và chú ý quang cảnh trường. Hàng nhà gồm lớp 6B của tôi nay đã được desgin lại, đẹp và khang trang hơn vô cùng nhiều. Nhà gồm cửa kính, nền lát đá hoa, vào phòng tất cả quạt trần, gồm đèn điện. Trường đoản cú xa, tôi đã nghe thấy giọng nói chăm lo và quen thuộc trong lớp 6B vọng ra. Tôi tiến lại ngay gần hơn, đầy đủ cô cậu học sinh ngồi cạnh hành lang cửa số nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Tôi đứng cạnh hành lang cửa số nhìn vào thấy một dáng vẻ người nhỏ và bé cao, mái tóc nhiều năm xoã ngang vai, tôi nhận thấy là cô Nga, cô đã từng có lần chủ nhiệm năm tôi học tập lớp sáu. Tôi đứng nghe cô giảng bài bác và nhớ lại cái cảm xúc được nghe cô dạy dỗ học. Tôi không bao giờ quên được những bài học mà cô sẽ dạy.

Một hồi trống vang lên thông tin giờ ra đùa đã đến. Nuốm Nga cho tất cả lớp nghỉ ngơi rồi cô thu dọn sách vở và giấy tờ và thoát khỏi lớp. Tôi liền bước đến bên cô và chào:

Em kính chào cô ạ! Cô có nhận ra em không?

Cô chú ý tôi với ánh mắt dịu hiền, trong ánh mắt ấy có sự tưởng ngàng. Cô quan sát tôi một thời gian rồi nói:

Có buộc phải Thảo ko em?

Tôi reo lên:

Dạ thưa cô, đúng rồi ạ ! Em là Thảo, học sinh cũ của cô đây.

Tôi vô cùng mừng do cô đã nhận được ra tôi, một đứa học viên ngang bướng và đậm chất ngầu và cá tính thuở nào. Tôi còn nhớ, có lần tôi đã khiến cho lớp ko xếp trước tiên toàn trường chỉ vày tôi đi học muộn. Dẫu vậy hôm đó, cô dường như không trách mắng tôi, cô chỉ khuyên: “Lần sau em cố gắng đi học tập sớm, đừng để cả lớp vị em nhưng bị hình ảnh hưởng”.

Khi nói chuyện với cô tôi nhận ra trên khuôn phương diện cô đã có tương đối nhiều nếp nhăn cùng tóc cô đã điểm bạc.

Bỗng, một hồi trống vang lên thông báo giờ ra nghịch đã hết, cô bắt buộc vào lớp dạy dỗ học, nhưng mà cô trò vẫn lưu luyến mãi không thích rời nhau.

Tạm biệt mái trường trung học tập thân yêu, chỗ đã còn lại trong tôi bao kỉ niệm vui bi lụy và là nơi đã chắp cánh cho tôi bao mong mơ hi vọng. Dù cho là mười năm hay bao nhiêu năm nữa, tôi cũng sẽ mãi ghi nhớ về ngôi trường quan tâm của tôi. Xin kính chào nhé mái trường thân yêu!


Ngày mai thuộc đoàn công tác xuống thao tác với huyện nhà, được xẹp lại ngôi trường cũ. Thọ rồi chưa có dịp thăm lại mái trường đính với bao kỉ niệm yên ả của tuổi thơ tôi. Thốt nhiên dưng, mọi ảo hình ảnh hồn nhiên, vào trẻo của ấu thơ ùa về, xối trộn dĩ vãng, có tác dụng mờ nhòe hiện nay tại, chuyển tôi ngược dòng trở về nhỏ bé thuộc tháng năm vượt khứ, tự dưng dấy lên một niềm xúc hễ da diết: “Ôi mái ngôi trường xưa”.

Xe vòng vèo theo con đường uốn khúc, hai bên những ruộng lúa, hàng bạch lũ rì rào. Nếu ngày xưa đấy là con mặt đường đất, mùa mưa thì lầy lội, không khô thoáng còn mùa đông thì mưa làm trơn trượt bước chân lũ học tập trò nhỏ chúng tôi cho tới trường. Cái xe tiến ngay sát hơn về phía ngôi trường. Xa xa là hình bóng ngôi ngôi trường khang trang, cao rộng tủ ló sau những bóng cây xanh. Thốt nhiên những kỉ niệm xưa ùa về khiến khóe đôi mắt tôi rưng rưng. Tôi đã từng có lần thuộc về khu vực đây, đã có lần nhí nhảnh trên con đường đất đến lớp cùng bè bạn, đã có lần có một khoảng thời gian vô âu vô lo, hồn nhiên sống với tươi cười, còn hiện thời lớn rộng nhiều không thể được do vậy nữa nhưng mà cuộc sống mắc đã khiến cho tôi yêu cầu tung thả mình trên chuyến tàu tốc hành ấy của cuộc đời. Sau cùng xe cũng bước đến cổng trường, ví như trước kia là gỗ khối vách bởi phên nứa đan lại thời giờ là cánh cổng sắt cứng cáp chắn, khỏe khoắn và còn hết sức đẹp nữa. Tôi lao vào sân trường, bác bảo vệ năm nào giờ đang già đi nhiều, đầu bác đã điểm bạc, nước da nhăn nheo hơn và dáng đi cũng không thể hùng khỏe mạnh như trước. Tôi cất tiếng xin chào bác, bác mỉm cười cợt hỏi thăm tôi, bác bỏ bảo không nhận biết tôi là ai, tôi ra mắt với bác tôi là học sinh cũ thăm lại trường. Bác vui miệng khôn xiết đón tôi vào. Rồi chia tay bác, tôi một mình lang thang tham quan từng khu nhà của trường, từng căn lớp học tập nhỏ. Bây giờ trường có các phòng hội đồng, những phòng bộ môn cùng mỗi phòng học được trang bị không thiếu thốn máy chiếu, đèn điện với quạt rất cẩn trọng để ship hàng cho công tác làm việc dạy và học tiện nghi hơn. Ngoài ra trường cũng đều có thêm khuôn viên, trồng rất nhiều loại hoa khác biệt làm không khí trường tươi vui và rực rỡ tỏa nắng hơn hẳn. Đằng sau ngôi trường là sảnh cỏ để học viên tập thể dục và nô đùa, chơi các môn thể thao và chuyển vận để giảm căng thẳng. Quả là ngôi trường đã biến hóa nhiều quá, không thể là ngôi trường nhỏ, với mọi dậu tranh nát và cánh cánh cửa sơn tách hết, nản lòng màu, cũng không hề đơn sơ cùng thô mộc như nó nữa. Lúc này nó đang trở thành một tòa bê tông sắt thép khang trang, vững trãi.

Nhưng, nhiều lúc tôi lại thấy trường hợp như ngày xưa công ty chúng tôi lại cảm giác gắn bó hơn nhiều. Có những lúc trời mưa cả đàn trú mưa vày mái lợp bị dột, rồi hầu như lần tới trường mưa ướt hết cả quần áo, ngồi học gió thốc ôm nhau để truyền hơi ấm tình bạn, tình thân thương có tác dụng hồng hơn gần như trái tim. Tôi về thăm trường vào hôm ngôi trường được nghỉ, vậy phải rất vắng vẻ lặng. Có cảm xúc như không gian yên tĩnh cùng thinh lặng địa điểm đây sẽ nhường chỗ để tôi có khoảng trống nhớ về tuổi thơ của mình. Khu vực đây tôi gồm có tiếng khóc khờ khạo đầu đời của học trò, bao gồm tiếng cười đùa cùng bạn bè, gồm có lần lặt vặt trộm cây trái để cùng liên hoan, có những lúc bị phân phát đứng bên cạnh hành lang, bao gồm lần rủ nhau trốn học đi chơi, tất cả cả những tích tắc thầm yêu thương trộm lưu giữ một fan nào đó. Tất cả những cảm giác ấy, xúc cảm chân thật, hồn nhiên cùng thơ ngây đến từng mùi hương, từng cảm giác. Tôi không nhất thiết phải cố trẻ trung và tràn trề sức khỏe hay nỗ lực chống chọi lại đầy đủ cú giáng của của cuộc sống, được thỏa mái, no nê vào tình yêu thương sự che chắn của thầy cô, chúng ta bè. Nơi đến tôi một tuổi thơ ngọt ngào, yên ả mà trong tương lai dù bao gồm qua bao mon năm tôi cũng không khi nào quên được. Tình cờ tôi cảm xúc có nào đấy cay xộc chỗ sống mũi, phần đa dòng ươn ướt nhè vơi trên mắt. Thì ra, tôi đã từng có lần ở đây, đã có lần được yêu thương, chở bít như thế, đã có lần được một lượt khóc thút thít và yêu đần khờ, đã từng có lần được bàn tay một người cô-người mẹ thứ hai ấy vỗ về mỗi lúc bị điểm kém. Khu vực đây mang đến tôi một tuổi thơ bình lặng, vơi yên chứ không ồn ào, náo nhiệt độ như cuộc sống thường ngày tôi đang rất được trải nghiệm. Quả là tất cả những gì thuộc về quá khứ quan trọng lấy lại, vậy cần cách độc nhất là hãy sống thật toàn vẹn khi hoàn toàn có thể bạn nhé.

Khoảnh xung khắc tôi được trở về trường sau 10 năm xa cách, như một lần uống thuốc thần tiên làm bừng sáng trung ương hồn tôi sẽ ngủ lặng lìm xưa nay nay. Cho tôi một vé về tuổi thơ, về mái ngôi trường xưa yêu dấu, mang đến tôi một loáng rung động, một nháng nhớ thương, một phút lắng lòng nhằm sống lắng dịu và biết yêu thương những hơn.


Hôm nay, nhân ngày Nhà Giáo nước ta 20 – 11, tôi trở trở lại thăm trường với tư biện pháp là cựu học sinh. Một khoảng chừng trời rộng lớn thương ghi nhớ ùa về trong trái tim, gọi dậy một thời áo trắng thơ ngây tôi đã có lần hồn nhiên, ngây dại một thuở. Chao ôi, 10 năm trở về thăm trường xưa -phút xúc cồn bồi hồi.

Ngôi trường giờ đồng hồ đã là 1 trong khối bê tông khang trang, sạch sẽ đẹp. Có rất nhiều khu nhà, và các phòng học cỗ môn như chống hóa học, đồ lí, tin học, âm nhạc để ship hàng cho công tác làm việc dạy với học được xuất sắc hơn. Cửa hàng chúng tôi theo bước chân thầy hiệu trưởng, nghe thầy giới thiệu về ngôi trường của tớ sau 10 năm đổi mới, phương pháp tân. Những lớp học các được sơn đẹp đẽ, tráng lệ có lắp thêm chiếu, laptop và những thiết bị như quạt điện, đèn để công tác dạy học được hoàn thành hơn. Do đó là về mặt đại lý vật chất đã không thiếu hơn nhiều. Khuôn viên trường cũng khá rộng rãi, thông thoáng và tươi mới hơn, chế tác không khí thoáng mát, luôn thể nghi cho phòng học cùng trường học. Các thầy gia sư đang công tác làm việc tại trường phần đông là gần như thầy gia sư trẻ mới chuyển về, tuy nhiên vẫn còn những giáo viên sẽ gắn bó nhiều năm với mái trường này.

Tôi vào thăm phòng thầy hiệu trưởng, vẫn luôn là thầy Hà năm nào, tuy nhiên tóc thầy đã điểm bạc, thầy không nhận biết tôi. Tôi bảo “Thưa thầy em là Lan học viên lớp 9C bởi vì cô Hồng văn công ty nhiệm trên đây ạ, là đứa học tập trò đang trèo cây phượng bẻ hoa và vấp ngã trẹo chân đấy ạ, thầy còn nhận thấy em không?” Nghe tôi nói vậy, khuôn mặt thầy sáng sủa bừng lên, thầy chăm sóc hỏi han đứa học tập trò năm làm sao vừa hay cá tính mà cũng rất chân thành. Thầy kể đến tôi những đổi mới về công tác làm việc và các thầy cô giáo mới chuyển về trường. Nhị thầy trò nói chuyện, bát chè trào ra lóng lánh theo mùi hương thơm. Quan sát thầy tôi chợt ùa về các kỉ niệm trong thừa khứ lúc tôi còn địa điểm đây, mái tóc điểm bạc bẽo ấy của thầy, gợi nhớ mang lại tôi về hồ hết tháng năm sẽ qua, về mọi kỉ niệm bên dưới mái ngôi trường xưa, phần nhiều lần vặt bàng, vặt phượng, gần như lần nạp năng lượng quà trong lớp, nô chơi cùng bè bạn. Bỗng nhiên kỉ niệm xưa ùa về, hotline lại trong tôi tất cả những gì thân thương, êm ả một thuở. Nơi mang đến tôi xúc cảm ngọt ngào, chân thực mà không bao giờ tôi tìm được ở đâu đó. Tìm trở về viếng thăm lại ngôi trường, tôi như fan khách tìm về quê hương thân thuộc, đứng giữa bao la xa lạ, xung khắc khoải một lòng nhớ quê, ghi nhớ trường xưa yêu thương dấu.

Có một tín đồ cô từng nói cùng với tôi như này “Kỉ niệm chẳng là gì nếu thời hạn vội xóa, tuy thế sẽ là tất cả nếu lòng ta tự khắc ghi.” với tôi, ngôi trường này là tất cả những điều thân thương, êm đềm ấy. Tôi nguyện dù thời hạn có tung trôi, dù cuộc sống đời thường có vận động, tôi vẫn sẽ luôn yêu thương, đính thêm mình, hòa mình, đằm bản thân vào hồn xưa một thuở. Nơi đến tôi một thanh xuân tuyệt vời nhất, cho tôi đều gì vào sáng, tươi đẹp nhất của tuổi trẻ, của tuổi học tập trò tuyệt nhất quỷ nhì ma. Chắc hẳn rằng thời gian chẳng là gì nữa vì tôi nguyện duy trì mãi trong lòng hình láng ngôi ngôi trường xưa trong cả trong tim. Gần như kỉ niệm về ngôi trường đó là hành trang nâng bước tôi trong hành trình phía trước.

Ôi, mái trường xưa, nơi gồm những nụ cười và cả đầy đủ giọt nước mắt. Nơi thanh xuân của tôi bắt đầu và nơi không nguy hiểm để tx thanh xuân của tôi nương náu đi về. Vọng lại đâu đây trong tâm địa trí tôi là đều lời hát ấy “Ôi ngôi trường xưa yêu thương dấu.” Chao ôi, giây khắc tuyệt vời. Trợ thì biệt cùng hẹn chạm chán lại…!

Kể Chuyện 10 năm sau Em về viếng thăm Mái Trường cơ mà Em Đang học ❤️️ 15 bài xích Hay tuyệt nhất ✅ tìm hiểu thêm Những Áng Văn Được tinh lọc Với cách Viết và Hình Ảnh mô tả Đặc Sắc.


Dàn Ý nhắc Chuyện 10 Năm Sau về thăm Trường

Cùng tìm hiểu thêm Dàn Ý nói Chuyện 10 Năm Sau về viếng thăm Trường chi tiết được nhiều người đọc vồ cập sau đây.

Mở bài: lúc ấy bạn làm phóng viên

Sau 10 năm tôi trở về trường cũ trong một lượt đi đem tài liệu viết báo
Trở lại ngôi trường cấp 2 sau bao năm xa quan điểm ngôi trường thật khác quan sát khang trang đẹp hẳn lên nhiều

Thân bài:

Ngôi trường biến hóa quá những (nêu 1 số ít thay đổi)Đưa ra tình huống gặp lại thầy giáo viên cũ (+ Đi mang lại gần 1 cây bàng hoặc phượng già còn từ thời các bạn còn đi học)Đang liên hồi trong chiếc kí ức ùa về thì nghe được một các giọng nói vừa lạ vừa quen)Cuộc hàn huyên trung tâm sự của thầy trò (có thể nói thầy hỏi bạn bài toán làm hiện giờ của bản thân và một số bạn học cùng khoá)Kết thúc cuộc nói chuyện như thế nào?
Lời có tương lai vào lần chạm mặt tới

Kết bài: Nêu cảm giác cảm suy nghĩ của mình


*

Kể Chuyện 10 năm sau Em trở lại viếng thăm Mái Trường cơ mà Em Đang học tập – bài 1

nói Chuyện 10 năm tiếp theo Em trở lại viếng thăm Mái Trường cơ mà Em Đang Học, cùng tham khảo bài văn tuyệt được chọn lọc dưới đây.

Thời gian trôi nhanh thật, thấm thoắt mới này mà đã mười năm. Lúc này tôi đã béo khôn, đã trở thành sinh viên năm thứ ba đại học. Hôm nay, bao gồm dịp trở lại thăm ngôi ngôi trường cũ thân yêu, vào tôi dưng ngập một cảm hứng xao xuyến và ngạc nhiên khôn cùng.

Ngôi trường cũ hiển thị trước đôi mắt tôi với tương đối nhiều nhiều kỉ niệm vừa thân thuộc vừa xen chút lạ lẫm. Nhỏ ngõ nhỏ dại dẫn vào ngôi trường năm xưa nay đã rộng hơn, hai bên đường giờ trần ngập màu sắc của các loại hoa. Xe cộ tôi chạy chầm chậm trên tuyến đường mà cảm xúc vui phấn chấn vô cùng. Loại cổng trường năm xưa giờ đã được sửa chữa thay thế bằng chiếc cổng xây kín đáo đáo và phía bên trên ghi rõ mặt hàng chữ ngôi trường THCS. Trằn Huy Liệu.

Tôi còn ghi nhớ rõ ngày ấy, từng lần tới trường muộn, cánh cửa lại đóng góp sập lại, tôi buộc phải năn nỉ mãi Thầy quản lí sinh new cho vào. Lao vào sân trường sự thaỵ thay đổi ấy càng hiện hữu rõ hơn. Dãy lớp tôi học tập năm xưa tiếng được thay thế bằng một nhà cao tầng khang trang, sáng sủa sủa.

Xem thêm:


Tôi bước đến khu hiệu bộ, căn nhà xây thành khu nhà 2 tầng khang trang, nằm uy nghiêm giữa phía 2 bên hàng cây đuối rượi. Đây đó là hàng cây ngày xưa cửa hàng chúng tôi trồng khi trường new xây dứt mà. Ôi! lúc này nó đã cao lớn quá, tôi đề nghị ngước đôi mắt lên new thấy ngọn của nó. Trong tiếng gió tôi nghe mọi lời rì rầm như những tiếng chào.

Sân trường đã giờ học im ắng đến lạ thường. Tôi nghe tiếng thầy cô âm vang, trầm nóng trong lớp học. Nỗi ghi nhớ thầy cô, các bạn dâng ngập hồn tôi, từ thời điểm ngày chia tay mỗi người một ngả không biết cuộc sống của bọn họ ra sao. Và các thầy cô của tôi nữa, tôi ghi nhớ cô Hạnh dạy dỗ Anh cũng đôi khi là giáo viên công ty nhiệm.

Ngắm ngôi ngôi trường cũ một lần nữa, lâm thời biệt phần nhiều kỉ niệm của tuổi thơ tôi ra về trong tâm địa nao nao bao kỷ niệm bi quan vui. Mái trường thân yêu, khu nhà ở thứ nhì của chúng tôi, chính nơi phía trên đã lẹo cánh đến tôi bao ước mơ hy vọng. Tôi đọc rằng mặc dù cho là mười năm hay từng nào năm nữa, ta cũng trở nên mãi lưu lại những đáng nhớ về 1 thời cắp sách mang lại trường.

Đọc Thêm