Nếu ví bài xích thơ “Một chiều ngược gió” như một cô gái thì không hẳn là có nhan sắc lộng lẫy, càng không đến nút “chim sa, cá lặn”. Nhưng lại không hiểu sao, mới chỉ tiếp xúc một lần, chưa giao tiếp nhiều, càng ko thể tâm sự điều gì cơ mà tôi có cảm giác sẽ rất thân quen, rất ấn tượng, khiến tôi nhớ mãi, luôn mong gặp lại.

Bạn đang xem: Một chiều ngược gió bùi sim sim

*
Nhà thơ Bùi Sim Sim

 Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh

Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi

Ngược lòng mình tìm về nông nổi

Lãng du đi vô định cánh chim trời

Em ngược thời gian, em ngược ko gian

Ngược đời thường xuyên bon chen tìm đến mê đắm

Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng

Anh thức tỉnh nỗi buồn, anh gợi mong ước xanh

Mang bao điều em ao ước nói thuộc anh

Chợt sững lại trước cây mùa trút lá

Trái khu đất sẽ cố kỉnh nào nếu màu xanh không còn nữa

Và sẽ nuốm nào nếu trong anh – ko em?!

Em trở về im re của đêm

Chẳng còn nữa bạn đông và vết mờ do bụi đỏ

Phố bỗng bi thiết tênh, bờ vai hút gió

Riêng chiều nay – em biết, 1 mình em…

Từ khi lớn lên, bao gồm tình yêu với thơ, tôi từng bao gồm dịp đọc hàng ngàn bài thơ tình. Trên giá đựng sách nhà tôi cũng có tương đối nhiều tập thơ, trong các số đó một tỉ lệ đáng chú ý là thơ tình. Cũng rất nhiều bài hay. Nhưng lại thú thực là hay thì tôi chỉ hiểu một lần, không có nhu cầu đọc lại. Không hẳn là sợ mất thời gian mà như là gặp một cô gái, nhiều cô cũng xinh đẹp nhưng lại chỉ nên chạm mặt một lần. Gặp mặt lại, tiếp xúc thêm, không cẩn trọng sẽ tàn phá đi cái tuyệt hảo ít nhiều giỏi đẹp ở lần gặp mặt đầu tiên.

Bài thơ “Một chiều ngược gió” của nữ người sáng tác Bùi Sim Sim không phía bên trong trường thích hợp trên. Trường hợp ví bài thơ này như một cô gái thì chưa hẳn là tất cả nhan dung nhan lộng lẫy, càng chưa đến mức “chim sa, cá lặn”. Nhưng thiếu hiểu biết sao, bắt đầu chỉ tiếp xúc một lần, chưa giao tiếp nhiều, càng tất yêu tâm sự điều gì mà tôi có cảm hứng đã siêu thân quen, cực kỳ ấn tượng, khiến cho tôi ghi nhớ mãi, luôn luôn mong gặp mặt lại. Và gặp mặt nhiều thì ko chán, những lần gặp, lại tìm hiểu thêm sống cô các điều túng bấn mật, kỳ thú, như là vô tận. Tuy nhiên cô ko nói nhiều. Như bài bác thơ chỉ bao gồm 4 khổ, cả thảy 16 câu. Thơ hiện giờ như vậy cũng chính là ngắn.

Tác giả thể hiện một thực trạng của đa số kẻ sẽ yêu: Yêu không còn mình, bất chấp, quá lên phần đa vất vả, khó khăn nhất để có được tín đồ yêu, tình yêu. Nhưng niềm hạnh phúc cứ như một sản phẩm gì xa xỉ, hỏng ảo, cứ xa nhấp lên xuống xa lơ ngơi nghỉ tận đâu đâu nhưng ta chẳng thể với tới. Ta cứ sinh sống trong ảo vọng, hoang tưởng với tự huyễn hoặc rồi rốt cục chỉ là số lượng không. Tất cả đã tuột ngoài sự thèm khát của ta.

Rõ ràng ta đã theo xua đuổi một tình thương thánh thiện, vô tư, sáng sủa trong, thực sự từ trái tim chứ đâu bao gồm nhuốm bụi của đời thường xuyên thực dụng. Trường hợp thực dụng thì ko ai rất có thể lao vào, mặc kệ quá nhiều khó khăn, trở xấu hổ như con thiêu thân dấn thân đèn để nhưng yêu đem được. Rất nhiều từ “ngược” trong bài sao mà lưu lạc đến tội nghiêp! Nhưng không hẳn cái tội nghiệp của kẻ yếu kém, thua trận mà của người dân có tâm nạm tự tin, vâng, hết sức tự tin.

Có các chiếc “ngược” rất nỗ lực thể, người nào cũng có thể hình dung như “ngược đường”, “ngược nắng”, “ngược gió”, “ngược phố giờ tan tầm”… để “tìm anh”. Nói vì thế đã là rất hình tượng rồi – ko phải người nào cũng – nói được như thế. Nhưng “ngược lòng bản thân để tìm về nông nổi” thì thực sự hay và “Lãng du đi vô định cánh chim trời” thì rõ là một sự xuất thần. Đây đó là cái “đốm sáng sủa Bêse” vậy. (Bêse – nhà thơ khét tiếng người Đức – đang tìm ra một quy lý lẽ rất thú vui trong trí tuệ sáng tạo nghệ thuật. Ông mang đến rằng, đầy đủ câu thơ, áng văn, nốt nhạc “thần” không dễ đến với những người sáng tác bất cứ lúc như thế nào dẫu tài giỏi năng mang lại mấy, nhưng chỉ lóe lên sống phút xuất thần như thế nào đó. Đó chính là “đốm sáng Bêse”).

Em không còn mình, em liều mình gật đầu đồng ý “ngược” bao trang bị oái oăm, khó khăn giữa “đời thường bon chen” để cho với anh, và để được mê đắm. Cũng thiệt bõ công, không chút uổng phí bởi nếu đến với anh, em sẽ được “đánh thức nỗi buồn”, được “gợi khát khao xanh”. Hóa ra nếu không có anh, em trở đề nghị vô cảm đến mức trong cả nỗi bi thảm của em cũng ngủ lỳ trong quên lãng. Ở chiều ngược lại, cô nàng đầy đầy niềm tin để đề ra câu hỏi: “Sẽ cầm nào trường hợp trong anh ko em?” (giống như trái đất không hề màu xanh). Câu hỏi đã đồng thời là câu trả lời, khẳng định. Mà lại rồi, sự thực vẫn là sự thưc. Em vẫn đề xuất trở về cùng với đêm, với một mình em… Tội nghiệp với thương quá!

Ở trên, tôi đã nói tới cái “đốm sáng Bêse”. Đốm sáng này trong bài bác còn xuất hiện thêm một lần nữa. Đó chính là câu áp chót “Phố bỗng bi thương tênh, bờ vai hút gió”. Phố bỗng bi thảm tênh thì nghe đâu này cũng đã nhiều. “Tênh” gợi cảm xúc trống vắng, chông chênh, tẻ rét mướt nên nhiều người dân đã dùng.

Nhưng “bờ vai hút gió” thì tôi chưa nghe chỗ nào mà bắt đầu chỉ là “bờ sông hút gió” hoặc “triền đê hút gió”. Hai tiếng “hút gió” thân thuộc thì rõ rồi, cũng dễ dàng hình dung. Tuy vậy “bờ vai hút gió” là sao? mẫu “bờ vai” kia tất cả dài, rộng, có khoảng không gian trống nào đâu mà lại “hút gió”? Hóa ra gần như khi, lúc còn tồn tại anh, họ đi bên nhau, ngồi bên nhau, em gục nhập vai anh thì gió quan trọng lùa qua vai. Cảm giác ấm ấp, đầy đủ đầy tất yêu gây mang lại em sự ớn giá như gió hút.

Nay “phố buồn tênh”, không có anh ở mặt nữa thì hụt hẫng biết chừng nào. Nhưng cái lạnh lẽo, cô đơn ở đây sao nhưng đẹp, mà cần thơ! Chỉ tương đối tiếc câu áp chót xuất xắc là núm mà câu kết lại sở hữu phần “thật thà”. Thơ nên nhiều lỗi ảo để cho tất cả những người thưởng thức mặc tình tưởng tượng, hình dung. Fan càng giàu trí tưởng tượng đã càng thẩm thấu được không ít vẻ rất đẹp của bài bác thơ. Thực ra, không cần nói rõ là “Riêng chiều ni – em biết, một mình em” người gọi cũng phát âm em đã ở trạng thái ra làm sao rồi. Vậy bắt buộc tôi xin phép đàn bà thi sĩ để mạo muội thay câu cuối cùng của bài bác thơ rất lôi cuốn này như sau:

Và đêm nay, em lại trở về em

Như vậy vẫn là :

Phố bỗng ảm đạm tênh, bờ vai hút gió

Và tối nay, em lại quay trở lại em

Một chi tiết nữa: bài bác thơ nói đến người con gái phải “ngược” không ít để “tìm anh”: Ngược đường, ngược nắng, ngược gió, ngược phố giờ chảy tầm, ngược lòng mình… Vậy nguyên nhân tên bài xích chỉ là “Một chiều ngược gió”? Tôi mạn phép tác giả đặt lại “tít” bài thơ: “Chiều ngược”. Vâng. Chỉ nhì chữ “Chiều ngược” bởi vậy là hàm chứa được hầu như sự rắc rối, gian cực nhọc trong mẫu công cuộc đi “tìm anh” rồi. Mà lại ngắn gọn hơn. Như vậy, sẽ bắt buộc “hy sinh” một chút. Đó là: tên của người sáng tác nghe thơ hơn, tốt hơn. Nhưng mà không bao gồm được cả bài bác bằng “Chiều ngược”. Nếu như tên như của tác giả thì chỉ nên khai quật “ngược gió” thôi và khoét vào dòng tứ này – cũng lắm thứ để nói.

Cũng xin thưa cùng với độc giả, tôi gồm phổ bài bác thơ này thành bài xích hát sở hữu “tít” như trên: “Chiều ngược”. Các chúng ta cũng có thể nghe bên trên Youtube hoặc trang web “Bài ca đi cùng năm tháng” bởi 3 ca sĩ cùng thể hiện: Thúy Đạt, Kim Khánh với Vô Thanh.

Nếu ví bài thơ "Một chiều ngược gió" như một cô gái thì không phải là có nhan sắc lộng lẫy, càng chưa đến mức "chim sa, cá lặn". Nhưng không hiểu biết nhiều sao, bắt đầu chỉ tiếp xúc một lần, chưa giao tiếp nhiều, càng chẳng thể tâm sự điều gì mà tôi có xúc cảm đã khôn xiết thân quen, vô cùng ấn tượng, khiến cho tôi lưu giữ mãi, luôn luôn mong chạm chán lại.


Em ngược đường, ngược nắng để yêu anhNgược phố chảy tầm, ngược hướng gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời

Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường xuyên bon chen tìm đến mê đắm
Ngược trái tim tự lúc nào chai lặng
Anh đánh thức nỗi buồn, anh gợi khát vọng xanh

Mang bao điều em ao ước nói thuộc anh
Chợt sững lại trước cây mùa loại trừ lá
Trái đất sẽ cố gắng nào nếu blue color không còn nữa
Và sẽ cố kỉnh nào trường hợp trong anh - không em?!

Em trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa tín đồ đông và những vết bụi đỏ
Phố bỗng bi lụy tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều ni - em biết, 1 mình em...


Tác giả bộc lộ một thực trạng của rất nhiều kẻ vẫn yêu: Yêu không còn mình, bất chấp, vượt lên đa số vất vả, khó khăn nhất để có được tín đồ yêu, tình yêu. Nhưng hạnh phúc cứ như một thứ gì xa xỉ, hỏng ảo, cứ xa nhấp lên xuống xa lơ ở tận đâu đâu mà lại ta chẳng thể với tới. Ta cứ sống trong ảo vọng, hoang tưởng cùng tự huyễn hoặc rồi sau cùng chỉ là số lượng không. Toàn bộ đã tuột ngoài sự khát vọng của ta.

Rõ ràng ta vẫn theo xua đuổi một tình thương thánh thiện, vô tư, sáng trong, đích thực từ trái tim chứ đâu bao gồm nhuốm những vết bụi của đời hay thực dụng. Nếu như thực dụng thì ko ai rất có thể lao vào, bỏ mặc quá nhiều khó khăn, trở trinh nữ như con thiêu thân lao vào đèn để mà lại yêu lấy được. Không hề ít từ "ngược" trong bài xích sao mà cảm thấy đến tội nghiêp! Nhưng chưa hẳn cái tội nghiệp của kẻ yếu đuối kém, thua trận mà của người dân có tâm gắng tự tin, vâng, vô cùng tự tin.

Có các cái "ngược" rất cầm cố thể, ai ai cũng có thể hình dung như "ngược đường", "ngược nắng", "ngược gió", "ngược phố giờ tan tầm"... Nhằm "tìm anh". Nói do vậy đã là rất mẫu rồi - ko phải người nào cũng - nói được như thế. Nhưng mà "ngược lòng mình để tìm đến nông nổi" thì đích thực hay cùng "Lãng du đi vô định cánh chim trời" thì rõ là một trong những sự xuất thần. Đây đó là cái "đốm sáng sủa Bêse" vậy. (Bêse - đơn vị thơ danh tiếng người Đức - vẫn tìm ra một quy công cụ rất thú vui trong sáng chế nghệ thuật. Ông cho rằng, gần như câu thơ, áng văn, nốt nhạc "thần" không dễ đến với người sáng tác bất kể lúc nào dẫu tài năng năng mang đến mấy, mà chỉ lóe lên ở phút xuất thần nào đó. Đó chính là "đốm sáng sủa Bêse").

Em không còn mình, em liều mình gật đầu đồng ý "ngược" bao sản phẩm oái oăm, gian nan giữa "đời thường bon chen" để mang lại với anh, và để được mê đắm. Cũng thật bõ công, không chút uổng phí do nếu mang lại với anh, em sẽ được "đánh thức nỗi buồn", được "gợi mơ ước xanh". Hóa ra nếu không có anh, em trở đề xuất vô cảm mang đến mức trong cả nỗi ảm đạm của em cũng ngủ lỳ vào quên lãng. Ở chiều ngược lại, cô gái đầy tự tín để đề ra câu hỏi: "Sẽ cụ nào trường hợp trong anh ko em?" (giống như trái đất không thể màu xanh). Thắc mắc đã đôi khi là câu trả lời, khẳng định. Cơ mà rồi, sự thực vẫn là việc thưc. Em vẫn đề xuất trở về cùng với đêm, với 1 mình em... Tội nghiệp với thương quá!

Ở trên, tôi đã nói đến cái "đốm sáng Bêse". Đốm sáng sủa này trong bài xích còn lộ diện một lần nữa. Đó chính là câu áp chót "Phố bỗng bi quan tênh, bờ vai hút gió". Phố bỗng bi thiết tênh thì nghe đâu đó cũng đã nhiều. "Tênh" gợi xúc cảm trống vắng, chông chênh, tẻ rét mướt nên nhiều người dân đã dùng.

Nhưng "bờ vai hút gió" thì tôi chưa nghe nơi đâu mà new chỉ là "bờ sông hút gió" hoặc "triền đê hút gió". Hai tiếng "hút gió" rất gần gũi thì rõ rồi, cũng dễ dàng hình dung. Tuy vậy "bờ vai hút gió" là sao? chiếc "bờ vai" kia bao gồm dài, rộng, có khoảng không gian trống như thế nào đâu mà lại "hút gió"? Hóa ra đông đảo khi, lúc còn có anh, bọn họ đi mặt nhau, ngồi mặt nhau, em gục vào vai anh thì gió không thể lùa qua vai. Cảm hứng ấm ấp, đầy đủ đầy quan yếu gây cho em sự ớn rét như gió hút.

Nay "phố bi đát tênh", không có anh ở mặt nữa thì hụt hẫng biết chừng nào. Nhưng cái thời tiết lạnh lẽo lẽo, cô đơn ở đây sao nhưng mà đẹp, mà buộc phải thơ! Chỉ tương đối tiếc câu áp chót tuyệt là cầm cố mà câu kết lại có phần "thật thà". Thơ cần nhiều hỏng ảo để cho người thưởng thức mặc tình tưởng tượng, hình dung. Tín đồ càng nhiều trí tưởng tượng đang càng thẩm thấu được nhiều vẻ đẹp mắt của bài thơ. Thực ra, không buộc phải nói rõ là "Riêng chiều nay - em biết, một mình em" tín đồ đọc cũng đọc em đang ở trạng thái như thế nào rồi. Vậy nên tôi xin phép người vợ thi sĩ nhằm mạo muội vắt câu ở đầu cuối của bài thơ rất hấp dẫn này như sau:

Và tối nay, em lại về bên em

Như vậy vẫn là :

Phố bỗng bi tráng tênh, bờ vai hút gió
Và đêm nay, em lại quay trở lại em

Một chi tiết nữa: bài thơ nói đến người con gái phải "ngược" tương đối nhiều để "tìm anh": Ngược đường, ngược nắng, ngược gió, ngược phố giờ chảy tầm, ngược lòng mình... Vậy tại sao tên bài xích chỉ là "Một chiều ngược gió"? Tôi mạn phép người sáng tác đặt lại "tít" bài xích thơ: “Chiều ngược”. Vâng. Chỉ nhì chữ "Chiều ngược" bởi thế là hàm chứa được đều sự rắc rối, gian cạnh tranh trong mẫu công cuộc đi "tìm anh" rồi. Và lại ngắn gọn hơn. Như vậy, sẽ phải "hy sinh" một chút. Đó là: tên của tác giả nghe thơ hơn, giỏi hơn. Dẫu vậy không bao quát được cả bài xích bằng “Chiều ngược”. Giả dụ tên như của người sáng tác thì chỉ nên khai quật "ngược gió" thôi cùng khoét vào chiếc tứ này - cũng lắm thứ để nói.

Xem thêm: Rất Hay: 115 Dòng Danh Ngôn Về Sự Thay Đổi Trong Tình Yêu, Danh Ngôn Thay Đổi

Cũng xin thưa cùng với độc giả, tôi bao gồm phổ bài thơ này thành bài bác hát có "tít" như trên: “Chiều ngược”. Các chúng ta có thể nghe bên trên Youtube hoặc website "Bài ca đi cùng năm tháng" do 3 ca sĩ thuộc thể hiện: Thúy Đạt, Kim Khánh với Vô Thanh.