bài bác hát ngoc oi! anh yeu em bởi ca sĩ Chanjun, Nhu Hana, Sanyll nằm trong thể nhiều loại Rap Viet. Kiếm tìm loi bai hat ngoc oi! anh yeu em - Chanjun, Nhu Hana, Sanyll ngay trên Nhaccuatui. Nghe bài hát dại dột Ơi! Anh yêu Em chất lượng cao 320 kbps lossless miễn phí.


Bạn đang xem: Ngốc ơi anh yêu em nhiều lắm

Ca khúc Ngốc Ơi! Anh yêu thương Em vị ca sĩ Chan
Jun, Như Hana, Sanyll
thể hiện, nằm trong thể một số loại Rap Việt. Các bạn có thể nghe, tải về (tải nhạc) bài xích hát ngoc oi! anh yeu em mp3, playlist/album, MV/Video ngoc oi! anh yeu em miễn phí tổn tại Nhac
Cua
Tui.com.
*
Sao chép

bài xích hát: gàn Ơi! Anh yêu Em – Chan
Jun ft Như Hana ft Sa
Nyll
Ver1: nếu như như ngày mai trên con phố dài em thấy lòng mình như lạc lõng
Người phía sau em sẽ luôn là anh chuẩn bị ôm em sinh sống trong lòng
Em cứ yên vai trung phong đi! Khẳng định chắc chắn là anh chỉ yêu bản thân em
Và tín đồ duy nhất làm cho anh biết ghen; biết khóc cũng chỉ mỗi mình em thôi Em không được khóc! Vì bây giờ em là fan quản lí tim anh rồi
Và em đề nghị hứa với anh rằng là từ ni chỉ bao gồm mình anh thôi
Có biết hôm?
Em là bạn anh yêu nhất!Anh không muốn mất, anh sẽ chứa tim em thật chặt và sẽ không để thằng không giống rinh đi mất
Nhẹ nhàng anh chũm tay em thiệt chặt cùng mình đã cùng cách trên tuyến đường dài
Em thấy gì chưa? phía trước mắt là một điểm dừng của 2 đứa đã được thượng đế sắp đặt cho tương lai
Rồi ngày mai, rồi ngày kia
Anh đã là ba còn em là Má chúng ta hạnh phúc cùng nhau mãi mãi
Anh xin cam đoan tất cả những đầy đủ nói bên trên là có thật
Nếu nhưng mà nói sai dù là 1 chút á thì mất gì anh cũng mất**Chụt** Anh yêu em...đừng tách xa anh em har!Hãy giữ mãi mãi tình yêu song ta cùng hạnh phúc tính đến già
Mel: cố gắng lấy hai tay này cùng em sẽ không còn xa người
Em mong yêu anh với sẽ bên fan mãi vị em không muốn xa bạn em yêu
Em sẽ thuộc anh đi hết tuyến đường hãy ráng chặt tay em tín đồ nhé!Hãy hẹn yêu em yêu thương suốt cuộc đời và em nói cái gì cũng phải nghe
Muốn thấy anh cười do hạnh phúc dễ dàng và đơn giản chỉ là phát hiện ra anh được vui
Muốn được vậy mãi ngơi nghỉ trong tình yêu! Em mong muốn anh là người cuối
Ver2 : Hưz!!!!!! Xạo quá cô bé bỏng ơi!Làm cách nào thì anh mới tin chứ trước tiếng á
Toàn là ăn hiếp anh ko à! ^o^Ey ey qua đây e nói cho nghe nà
Em vẽ trái tim lên cát, anh yêu cầu chui vào đây ngồi nà Bước thoát khỏi là e giận anh luôn á yêu thương e thì ngồi trong đây bao giờ e cho mới được ra. Ủa làm cho thiệt luôn kìa.... Em chỉ nói đùa thôi mà. Anh mà ngồi yên trong những số đó ngoài này mang ai ôm em đây? Thôi em đâm vào vòng tròn của trái tim này nha. Đứng tầm thường với a từ sáng tới chìu không nên ăn gì e cũng chịu. Cưng cưng anh nhất, cưng độc nhất vô nhị ở bên trên đời. Dù rằng phong cha bão táp thì tình này cũng trở thành không dời. Đôi khi nhì đứa có giận hờn, cơ mà hông sao đâu. đồ vật gi mà cạnh tranh quá thì cứ cho qua đi nha. Bao gồm duyên lắm trời mới khiến cho hai ta chạm chán được nhau Còn bền chắc suốt đời thì nhị đứa mình thế giữ mang đến mai sau.Mel: thay lấy 2 tay này và em sẽ không xa người
Em hy vọng yêu anh cùng sẽ bên tín đồ mãi bởi em không muốn xa người em yêu
Em sẽ cùng anh đi hết tuyến đường hãy vắt chặt tay em bạn nhé!Hãy hẹn yêu em yêu thương suốt cuộc sống và em nói cái gì cũng phải nghe
Muốn thấy anh cười vì hạnh phúc đơn giản và dễ dàng chỉ là phát hiện ra anh được vui
Muốn được vậy mãi ở trong tình yêu! Em ý muốn anh là người cuối
Jun:Anh hứa mà! Anh sẽ luôn bên em mãi mãi
Những lúc nhõng nhẽo hãy ôm chặt anh vào chứ đừng tất cả khóc dẻo nha Hiiii .... Mỉm cười đi rực rỡ à! fan duy nhất làm cho anh niềm hạnh phúc á! Chỉ tất cả mình em thôi
Vì anh là “thú nhồi bông” của em mọi khi em hâm và bi thương bực
Sẵn sàng chịu đựng trận để em đập phá mọi khi anh có tác dụng em tức tối *Em Biết hôm*Truyền thuyết đề cập rằng nếu mà chìu ăn nhập quá thì sinh hư
Nhưng nhưng mà anh chìu thích hợp là vị hạnh phúc chưa hẳn để em lỗi đâu biết chứ
Như HANA Em biết cực kỳ rõ điều này anh à yêu cầu có nhiều lúc hay mít ướt
Và có đôi khi em có tác dụng anh bi tráng chỉ bởi cái tính vượt ngang ngược
Choem xin lỗi nha! Em hứa sẽ không còn hư như trước
Và em xin hứa hẹn rằng sẽ tập *** nhưng mà mà hổng kiên cố sẽ làm cho được
Yêu anh yêu nhiều lắm, bự cỡ Trái Đất luôn!Vì anh đó là 1 bạn duy nhất làm cho nước đôi mắt em dứt tuông
Em muốn được ôm anh, rồi cắm vào tay lúc bực tức
Đặc biệt là cực kỳ rất muốn được ôm mỗi lúc nửa tối em bỗng thức
Mel: nắm lấy 2 tay này với em sẽ không xa người
Em muốn yêu anh cùng sẽ bên tín đồ mãi do em không thích xa người em yêu
Em sẽ cùng anh đi hết tuyến đường hãy cầm chặt tay em fan nhé!Hãy hứa hẹn yêu em yêu suốt cuộc sống và em nói cái gì cũng phải nghe
Muốn thấy anh cười vì chưng hạnh phúc đơn giản chỉ là trông thấy anh được vui
Muốn được vậy mãi làm việc trong tình yêu! Em ý muốn anh là bạn cuối

L>Truyen: Cô Ơi! Anh yêu Em - Sưu Tầm
Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng ký / RegisterTên Truyện người sáng tác Truyện tốt Tác Giả
Viet
Single - tìm kiếm Bạn
Chat - Trò ChuyệnHát KaraokeXem Phim VideoNghe Nhạc MusicNấu ĂnTruyện và ThơTừ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện học tập Trò
Truyện tìm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
Truyện Ngắn » Cô Ơi! Anh yêu Em
Tác Giả: Sưu Tầm
Đứng đơ fan ngay thân phòng, Thảo Anh chiếu tia nhìn nghiêm ngặt vào Minh Vũ hòng kiếm tìm kiếm sự trêu đùa của nam nhi trai trẻ tuổi này. Nhưng toàn bộ những gì cô nhìn thấy là sự việc chân thành và dịu dàng. Đôi mắt dịu dàng ấy cứ như mong mỏi thiêu đốt trung tâm hồn cô khiến cô phải trở ngại lắm mới trở về trạng thái bình thường._ Minh Vũ! Cậu nói năng cho cẩn thận! Tôi rộng cậu năm tuổi mặt khác tôi đã từng là gia sư của cậu…_ bao gồm quy định như thế nào cấm học sinh không được yêu thương cô giáo của bản thân mình không? Vả lại khi ấy Thảo Anh là thực tập sinh chứ đâu phải là giáo viên chính thức._ “Một chữ là thầy. Nửa chữ cũng chính là thầy”.- Thảo Anh nghiêm giọng.- lúc ấy dù tôi chưa dạy ngôn từ nào nhưng…Chưa nói không còn câu, Thảo Anh đã trở nên nụ hôn của Minh Vũ ngăn lại. Cô cầm cố dùng tay đẩy anh ra. Cơ mà sức con gái sao rất có thể so được sức bé trai. Hơn nữa, Minh Vũ lại là 1 chàng trai trẻ, tràn đầy sức sống. Vẫn hôn gần như nụ hôn êm ả và nhiệt thành, nam giới trai ấy cố định lấy đôi ban tay của cô, toàn diện để cô quan trọng kháng cự và không làm cô đau._ Minh Vũ vẫn chờ! Chờ cho tới khi Thảo Anh tin yêu và giao trái tim của mình cho Minh Vũ. Vì chưng Minh Vũ tin rằng, Minh Vũ hoàn toàn có thể đem đến niềm hạnh phúc và đảm bảo Thảo Anh.Dứt câu, Minh Vũ nhẹ nhàng buông tay Thảo Anh ra rồi rời khỏi nhà đất của cô vướng lại cô một mình với biết từng nào là ngổng ngang.Đứng chú ý bóng Minh Vũ dần ẩn phía sau cánh cửa ngõ nhà, Thảo Anh cảm thấy xôn xao vô cùng. Cô thật sự quan yếu nào xem xét thông suốt phần nhiều chuyện.“_ Thảo Anh! Anh yêu thương em!”Lời bộc bạch đầy cảm hứng đó của Minh Vũ cứ lặp đi tái diễn trong đầu Thảo Anh như một câu chú khiến cô cứ cảm thấy ngây ngất, lâng lâng. Cái cảm xúc ấy làm cho cô cứ như bạn say, chưa hẳn say rượu nhưng mà là say tình.Từ nhỏ, Thảo Anh đã hết mẹ, tía cô kê trống nuôi con, cảnh nhà quạnh vắng quẽ khiến bà con chòm xóm không khỏi xót xa. 1 mình ba cô bắt buộc làm lụng vất vả nhằm nuôi hai mẹ cô nạp năng lượng học. Dòng nghèo đeo dính cô ngay lập tức từ bé dại khiến cô quyết trung khu học, học để đổi đời. Nhưng mà cơn bạo bệnh ập đến khiến cho cô phải bỏ lỡ việc học của chính mình mất 1 năm trời. Sức khỏe của cô tiếp đến đã yếu hèn đi ít nhiều khiến cô bắt buộc lựa chọn bé đương khác cho tương lại. Cô đã lựa chọn nghề giáo!Học kỳ II năm 3 đại học, Thảo Anh về ngôi trường Minh Vũ đang học nhằm kiến tập với cô được chuẩn bị làm công tác làm việc chủ nhiệm tại lớp anh. Minh Vũ lúc ấy là đàn ông của một mái ấm gia đình tương đối tương đối giả, song cuộc sống thường ngày gia đình lại chạm mặt không ít biến đổi cố cùng hậu trái tất yếu hèn là nó đã đổ vỡ vạc vào gần như ngày đầu tiên anh học cấp III. Tuyệt vọng và chán nản và đau lòng vày sự vỡ vạc gia đình, anh buông thả mình. Nhìn trong suốt quãng thời hạn học cấp III, anh không những nạp năng lượng chơi trác tán mà còn liên tiếp gây gỗ đánh nhau, chuyện học tập theo đó mà tụt ko phanh.Nắm được tình hình của Minh Vũ, Thảo Anh thường xuyên xuyên chạm mặt riêng anh với nói chuyện. Các cuộc rỉ tai chỉ dễ dàng là thổ lộ tâm sự như người mẹ hơn là cô trò đã dần kéo anh trở về con mặt đường đúng đắn. Cho đến một ngày gần chấm dứt đợt thực tập ngắn ngủi, cậu học trò nhỏ đã giãy bày vai trung phong sự với cô khiến cô không khỏi lúng túng._ không ai chịu rỉ tai và nghe em nói như cô cả. Và không hiểu biết nhiều tại sao, cứ từng lần rỉ tai với cô em thấy khôn cùng thoải mái. Và em phát hiện tại ra…uhm…em không chắc chắn lắm…nhưng hình như…mỗi ngày em lại càng chú ý và suy xét cô những hơn. Trong khi em…em mê say cô rồi thì phải?!Một đoạn ký ức được tua lại vào đầu Thảo Anh. Và gương mặt Minh Vũ khi đó lại hiện lên rất ví dụ trong tâm trí cô. Sốt ruột như khôn cùng chân thành…Đêm đang khuya. Bên phía ngoài những giọt sương đọng trên lá tự bao giờ đã tạo cho một mừi hương mang vị ngọt thiệt thanh tân, thuần khiết. Ngồi giữa không khí lặng im, Thảo Anh cố để cho lòng mình tĩnh lặng trở lại. Tất cả như vậy cô mới tất cả thể lưu ý đến thật tiếp liền về hầu như gì sẽ xảy ra, về chính bạn dạng thân cũng tương tự tình cảm của cô.*Thu sang, hầu hết cơn gió heo may khẽ thổi khiến lòng tín đồ se lại. Mặt hồ nước thu yên bình khẽ xao động khi 1 chiếc là vàng hạ cánh giữa lòng hồ trong vắt. Thảo Anh ngồi trên bờ với thả hồn về một chỗ nào đó xa thật xa.Vào năm học, quá trình trở nên mắc hơn khiến Thảo Anh không có khá nhiều thời gian rãnh nữa. Lúc này cuối tuần, cô rủ Nhã Hân, bạn làm việc từ thời đh của cô đi quanh quéo chơi. Cùng chả gọi trời xui đất khiến cho thế nào, cô lại rủ cô bạn của mình mang lại bờ hồ này, nơi lần trước tiên cô gặp gỡ lại Minh Vũ.…Cô còn nhớ ngày cô gặp lại Minh Vũ là vào 1 trong các buổi sáng mùa xuân ấm áp. Lúc ấy, sau khi ăn Tết chấm dứt cô gấp bắt chuyến xe cộ buýt lên thành phố để sẵn sàng đi dạy dỗ trở lại. Vừa tự quê lên, cô khá mệt mỏi tuy vậy không chịu nằm yêu thương một chỗ. Vậy là cô một mình đi long dong giữa thành phố rộng lớn, hay ngày, thành phố rất ồn ào, nhưng hầu hết ngày đầu năm nó yên ổn tĩnh mang lại kỳ lạ khiến cho cô gồm chút buồn. Một chiếc buồn vô cùng nhẹ và vô cùng riêng!...Bước đi trên tuyến đường dài, nhịp chân của cô ý dần lờ lững lại. Và rồi nó tạm dừng ở một cửa hàng nước nhỏ tuổi ven hồ. Chân mỏi tung rời, vậy buộc phải cô cấp tìm cho chính mình một số ghế mà không thể hay rằng có một con trai trai đã quan tâm đến cô ngay trong lúc cô vừa bước đi vào quán._ Thảo Anh! Cô Thảo Anh yêu cầu không?
Tiến về phía Thảo Anh là cậu học trò ngỗ ngược thuở làm sao mà hiện nay đã trưởng thành. Khuôn mặt Minh Vũ lộ rõ nét vui lòng không xiết.Cuộc gặp bất thần ấy cứ như thể định mệnh sắp đặt sẵn vậy. Sau cuộc chạm chán ấy, Minh Vũ ngày nào cũng gọi điện, nhắn tin mang lại cô. Đôi lúc anh còn mang lại nhà cô chơi. Và lừng khừng từ khi nào cô bắt đầu bối rối, hại hãi. Quan hệ giữa hai fan vốn là mối quan hệ cô- trò, sao hoàn toàn có thể tiến xa hơn được. Nhân gian sẽ lấy đó là mẩu truyện lúc trà dư tiểu hậu. Cho dù mất chị em nhưng tía dạy cô cực kỳ nghiêm chưa tính cô vốn không say mê ai buôn chuyện chuyện riêng bốn của mình. đề nghị cô dù là tình cảm cùng với anh nhưng không dám nghĩ xa hơn. Mãi cho đến cách đây hai mon trước, khi anh tỏ tình với cô khiến cô cứ mãi suy nghĩ về nó._ Nhã Hân này!- Vừa con quay lại, Thảo Anh vừa lên tiếng.- Uhm…cậu…đã lúc nào cậu nhận được lời tỏ tình của ai nhỏ dại tuổi rộng mình chưa?
Nhãn Hân quan sát Thảo Anh với một hai con mắt khó hiểu tuy nhiên rồi cô cũng khoái lạc trả lời._ Rồi! Năm ngoái, có một anh chàng mới đưa về ngôi trường mình, nhỏ dại hơn mình ba tuổi, tỏ tình cùng với mình._ Ý mình chưa hẳn thế!- Thảo Anh nhấp lên xuống đầu.- Là như vậy này, ví như là…uhm tất cả một chàng trai trước tê cậu dạy dỗ anh ta…nhưng cũng không hẳn là dạy bảo gì…nhưng mặc dù gì anh ta cũng đã từng có lần là học tập trò của cậu…nhưng…_ Cậu “nhưng” các quá!- Nhã Hân cắt theo đường ngang lời của Thảo Anh.- Cậu ám chỉ Minh Vũ đề xuất không?- Cô mỉm cười tinh quái.Thảo Anh yên lặng, ko nói gì._ Trái tim nó bao gồm lí lẽ riêng biệt của nó. Cậu đừng ép nó phải nghe theo lí trí của cậu. Làm như thế là trái với ước muốn của bạn thân cậu. Nhưng đã trái với ước muốn của phiên bản thân, lẽ tất nhiên cậu vẫn là người khổ cực nhất. Hơn nữa, cậu cùng Minh Vũ là “đã từng” là cô- trò còn ở hiện tại thì không. Tiếp tế đó hai người dân có phải là ruột rà gì của nhau đâu cơ mà loạn luân. Tình dục thầy trò, dù cho có tình cảm mang đến đâu, xét đến cùng cũng vẫn luôn là mối dục tình xã hội bắt buộc cậu đừng bao gồm cái nỗi sợ vô lí đó. Không dừng lại ở đó tuổi của hai tín đồ cũng biện pháp nhau chưa đến độ cả một nắm hệ nên cậu sợ gì? Đừng tất cả để quan hệ trước cơ phá hỏng quan hệ hiện tại. Minh Vũ trước kia là cậu học sinh ngỗ nghịch, bất trị tuy vậy giờ, chàng trai là người tốt giang, gồm sự nghiệp vững quà thêm vào này lại yêu cậu như thế kia. Cậu còn ao ước gì? con gái bọn mình chỉ cầu một người bọn ông như thế là đủ rồi.Bài thể hiện dài nhằng của Nhã Hân khiến Thảo Anh không ngoài nhíu mày. Cô bạn của cô vẫn lí sự như thuở nào. Tuy vậy những gì Nhã Hân nói khiến cô cần yếu không suy nghĩ. Cô cùng Minh Vũ đã từng có mối quan hệ cô- trò hết sức đẹp trong thừa khứ. Nhưng bây giờ anh đang nuốm làm mối quan hệ đó thay đổi. Tình yêu của anh không phải cô không phân biệt song cô luôn luôn lo sợ, sợ rằng cảm tình anh giành riêng cho cô chỉ là sự việc lầm tưởng của tình cô- trò chứ không phải là tình yêu. Và còn cả điều tiếng dư luận nữa. Xuyên suốt ngày cô chỉ biết đến chuyện ngôi trường lớp, nào có nghĩ gì đến chuyện nên đổi phương diện với búa rìu thiên hạ. Sau khoản thời gian qua ngoài cơn bạo bệnh, cô chỉ mong sao có một cuộc sống bình yên nhưng thôi. Vậy đề xuất cô sợ, cô phân vân cô bao gồm đủ dũng cảm để đối mặt với những điều này hay không. Cố là cô chạy trốn, cô chạy trốn anh, chạy trốn chủ yếu mình.Hai tháng qua, Minh Vũ càng tiến về phía cô, cô càng lùi lại. Khoảng cách giữa cô cùng anh cứ nạm dài ra. Mà lại chưa lúc nào cô ngừng lưu ý đến anh. Sự vồ cập ấy cứ mọi khi một nhiều hơn nữa và theo đó, tình yêu cô giành cho anh cũng hằng ngày một nhiều hơn. Giờ, cô lưỡng lự chần chừ có cần tiến về phía anh giỏi không…*Năm tiết dạy dỗ căng thẳng, vừa lao vào nhà Thảo Anh đang gieo mình xuống giường. Thiết bị bảy, ngày cuối tuần thế nhưng mà cô chẳng được nghỉ. Tiết sống lớp, lớp cô chủ nhiệm phát sinh nhiều vấn đề để cho nó kéo dài hơn dự định. Giờ, body toàn thân cô rã rời, cô chỉ ao ước ngủ một giấc thật ngon miệng và không biến thành ai làm phiền.Thế mà lại mơ là một trong những chuyện, thực tế lại là chuyện khác. Điện thoại reo inch ỏi, mắt nhắm đôi mắt mở, Thảo Anh lấy điện thoại cảm ứng ra nghe._ Alô!- Thảo Anh stress lên tiếng._ Thảo Anh! Minh Vũ gặp mặt tai nạn rồi!- Đầu giây mặt kia, tiếng Nhã Hân cấp gáp._ Hả?- Hoảng hốt, Thảo Anh nhảy dậy.- Cậu nói gì?_ Tớ ko biết! Tớ nghe mọi người nói, sáng hôm nay Minh Vũ đi kiểm tra công trường thi công rồi bị tai nạn. Nghe nói anh ấy được chuyển vào khám đa khoa rồi. Cậu vào xem thử đi!Cúp máy, Thảo Anh cấp vơ lấy áo khoác bên ngoài rồi chạy ngay thoát ra khỏi nhà. Công trình Minh Vũ đang tính toán nằm ngay phía trên nhà Nhã Hân buộc phải những gì cô nói hoàn hảo và tuyệt vời nhất không thể không đúng được. Cấp chạy xe ra đường lớn, Thảo Anh tăng tốc độ những mong đến cơ sở y tế càng mau chóng càng tốt. Nỗi sợ hãi như nuốt chửng lấy cô. Vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này? mới tối qua, Minh Vũ vẫn còn đó chúc cô ngủ ngon nhưng mà giờ anh đã biết thành tai nạn lần chần sống chết nỗ lực nào. Lý do ông trời lại gian ác với cô như vậy? là do cô đã không quá lòng yêu thương anh nên ông trời ước ao trừng phạt cô? giả dụ vậy, hãy cứ nhằm cô hứng chịu phần đông tai ương, vì sao ông trời lại bắt anh gánh chịu?
Cứ thế, sản phẩm trăm, mặt hàng nghìn câu hỏi cứ quẩn quanh vào đầu Thảo Anh cho tới khi cô nhận thấy anh nằm đó……Minh Vũ nằm đó giữa phòng trắng toát một màu lạnh lẽo. Đầu anh quấn miếng băng trắng với thấm đẫm tiết tươi. Anh ở bất động, đôi mắt cứ nhắm ép mãi tựa hồ nó vẫn không khi nào mở ra. Bên phía cánh tay trái của anh bao gồm ghim ống truyền dịch, đó là tín hiệu duy nhất cho Thảo Anh biết rằng, anh chưa chết. Anh đang ngủ vào bao lâu? thắc mắc ấy vừa bật thoát khỏi đầu đã khiến cô run lên bởi vì sợ hãi. Không dám nghĩ thêm điều gì, cô vội bước thật nhanh đến bên giường bệnh của anh. Rứa nhưng bước đi của cô cứ run mãi. Ngôi nhà bệnh không quá rộng, từ chỗ cô sẽ đứng cách giường bệnh tình của anh chưa đến mười lăn bước chân song cô lại cần bước đến gần nhị phút bắt đầu tới nơi. Vừa bước, tim cô vừa thắt lại bởi vì đau lòng. Đau lòng vị cô ngần ngừ anh đã ngủ như vậy này vào bao lâu. Giả dụ biết trước như vậy này, cô sẽ không còn ngần ngại nhưng mà nói yêu anh. Cô sẽ nói câu đó hằng ngày, nói cho đến khi anh không chịu được nữa, cô cũng vẫn tiếp tục nói. Nhưng mà giờ, hợp lý và phải chăng đã vượt trễ? Ngồi kề bên chiếc giường bệnh của Minh Vũ, nắm lấy tay anh, cô ban đầu nức nở. Từng nào kiềm chế cứ chũm tuôn ra._ Minh Vũ! lý do lại ráng này? Anh mở đôi mắt ra đi! Mở mắt ra đi! Anh nói anh sẽ đợi em cơ mà!Không kiềm được, Thảo Anh ban đầu lay người Minh Vũ với cường độ mọi khi một nhanh và mạnh._ Minh Vũ! Anh mở đôi mắt ra mang lại em! Anh nói anh sẽ đợi em, nguyên nhân anh lại không giữ lời? Em còn chưa trả lời anh mà! tại sao anh lại thất hứa với em? nhanh chóng biết cố kỉnh này, Thảo Anh này ngày nào cũng nói, em yêu thương anh. Anh thức giấc lại đi! không tỉnh lại là không nghe thấy đâu! Em yêu thương anh! là vì em đần nghếch nên không sở hữu và nhận ra điều này sớm hơn, cần mới chạy trốn cảm tình của thiết yếu mình, chạy trốn anh, buộc phải mới đặt mối quan hệ cô- trò để giữ khoảng cách với anh. Anh tỉnh giấc lại đi! Em mong nói yêu thương anh! Anh tỉnh lại đi! tỉnh lại đi!_ Anh tỉnh lâu rồi!Chất giọng trầm nóng quen thuộc khiến Thảo Anh ngưng khóc, cô vội ngẩng phương diện lên quan sát Minh Vũ bây giờ đang cười cợt dịu dàng._ Sao…sao lại…- Thảo Anh ko nói đề nghị lời.Lúc nãy, vị cái đầu hơi đau, Minh Vũ ở xuống nuốm ngủ một giấc với mong muốn khi tỉnh lại sẽ tương đối hơn. Ai ngờ đâu, anh vừa chợp đôi mắt một thời điểm toàn thân đã trở nên lay như chuối rụng. Mở mắt ra, anh thấy Thảo Anh đang kêu khóc thảm thiết. Anh xót nhưng không vội báo cáo vì anh ước ao nghe thấy gần như lời thiệt lòng tốt nhất của cô._ Chẳng phải, anh sẽ hôn mê sao?
Sau một hồi tởm ngạc, sau cùng Thảo Anh cũng hỏi một câu đã tạo ra hồn._ ko có!- Minh Vũ chậm rãi ngồi lên rồi lún vai.- Cú bổ đó cảm thấy không được để khiến cho anh hôn mê.Dần đem lại bình tĩnh, Thảo Anh ngồi trực tiếp người. Chai truyền dịch treo bên trên đầu chóng lọt vào đôi mắt cô khiến cô không khỏi hoài nghi. Nếu chỉ với cú bửa bình thường, nguyên nhân lại đề xuất truyền dịch? gồm lẽ, anh còn bị gì nữa mà lại không nói cùng với cô chăng? Nhưng nếu không phải, vậy chai truyền chất dịch này phải giải thích thế nào? Anh đang…trêu cô?_ Chai truyền dịch là thay nào?
Nhìn thấy sự nghi ngờ trong đôi mắt Thảo Anh, Minh Vũ nhìn theo hướng mắt của cô. Vốn định trêu cô một tí, nhưng ngạc nhiên anh lại ngay thật trả lời:_ không hẳn chai truyền dịch! Là chai nước suối biển!Nghe Minh Vũ nói vậy, Thảo Anh vỡ lẽ. Gần đây, khối lượng công việc của anh tương đối nhiều nên bị kiệt sức cũng chính là chuyện đương nhiên. Anh nói vậy, cô khẽ thở phào. Cơ mà thở phào không được bao lâu, khuôn mặt cô bỗng nhiên chốc lại đỏ lự lên. Hầu như gì cô vừa nói cơ hội nãy, chắc chắn rằng anh sẽ nghe thấy không còn rồi. Suy nghĩ đến bộ dạng gào khóc và đa số gì mình nói khiến cho cô tất yêu không rùng mình. Lúng túng, cô cấp quay mặt đi._ Vậy…vậy à?! Chắc…cậu đói rồi để tôi đi mua đồ vật gi cho cậu ăn.Dứt câu, Thảo Anh vội vàng đứng lên. Cơ mà Minh Vũ đã nhanh chóng giữ tay cô rồi kéo quay trở lại giường. Một bí quyết khéo léo, anh vòng tay qua ôm cô._ Anh làm gì thế?- Thảo Anh hơi gắt giọng._ Anh vẫn là bệnh nhân, em buộc phải nhẹ nhàng cùng với anh.- chất giọng của Minh Vũ gồm chút bông đùa._ Anh…anh thả tôi ra đi!- Thảo Anh hạ giọng xuống nhưng chất giọng vẫn khá cạnh tranh chịu._ Không!- Minh Vũ cưng cửng quyết.- Anh mong mỏi nghe em nói điều em hy vọng nói._ Điều tôi ước ao nói? làm những gì có!- Thảo Anh chối bay biến._ Đừng tất cả quên em là cô giáo! Cô giáo phải làm gương đến học trò. Em ko được nói dối! Anh là cựu học tập trò của em, em ko được nói dối cựu học tập trò của mình._ Tôi…- Thảo Anh ngần ngừ nói gì._ Em…- Minh Vũ sửa lại.Thật lưỡng lự nói gì cùng với Minh Vũ nữa. Những gì cô nói, chẳng phải anh vẫn nghe thấy không còn rồi sao? Sao lại bắt cô đề nghị nói ra nữa chứ? Minh Vũ nhìn cô chăm chú quá! Cô biết cần nói gì? quan trọng chịu được, cô vội vàng quay đi!_ Nếu không có tai nàn lần này, có phải em định cả đời này chạy trốn anh, chạy trốn chủ yếu mình không?
Câu hỏi của Minh Vũ như 1 lời trách tội. Thật dịu nhàng, anh quay bạn Thảo Anh lại với bắt cô quan sát thẳng vào mắt mình._ Thảo Anh à! Anh chưa hẳn là cậu học trò ngỗ nghịch lớp mười hai năm nào nữa. Anh ý thức được câu hỏi mình làm cho và làm rõ tình cảm của mình. Cảm tình anh giành riêng cho em tuyệt đối hoàn hảo không buộc phải là cảm tình yêu mến giành cho cô giáo của bản thân mình năm kia nữa. Anh yêu thương em! thiệt sự yêu thương em! Anh không muốn phải đứng từ xa ngắm nhìn em, tuyệt tìm phương pháp thu hút sự chú ý của em nữa. Anh ước ao ở lân cận em để siêng sóc, bảo vệ em. Em hoàn toàn có thể tin tưởng anh không?_ Nhưng…còn dư luận?
Khó khăn lắm, Thảo Anh mới nói thành lời. Song thắc mắc của cô lại không đầu không đuôi khiến Minh Vũ khẽ nhăn trán. Cân nhắc một lúc, anh mới hiểu được ý tứ của cô. Thì ra đây bắt đầu là điều khiến cô nặng nề nghĩ mà không dám tiến về phía anh. Hai tháng nay anh luôn mày mò lý do lý do cô lại giữ khoảng cách với anh nhưng bất ngờ lí bởi của cô lại dễ dàng và đơn giản song sâu xa đến vậy._ Dư luận thì sao? họ không làm cái gi trái cùng với pháp luật, càng không trái với lương tâm, nguyên nhân phải sợ? chỉ với chúng ta thay đổi mối tình dục của nhau, đâu chỉ là điều gì kinh thiên động địa đâu. Ví như em sợ mọi fan đàm tiếu, chúng ta sẽ cũng vứt trốn!- Nói xong câu cuối cùng, Minh Vũ cười ngoác miệng._ cái gì mà quăng quật trốn? Trốn cả đời thì điều tiếng vẫn còn đó đó._ Vậy em mong muốn phải thế nào?- Minh Vũ đau khổ nói. Nhưng mà sau đó, chất giọng của anh đầy kiên định. - không trốn, bọn họ sẽ cùng nhau đối mặt. Em với anh chỉ tất cả quan hệ cô- trò, đâu có quan hệ huyết tộc gì. Chẳng thể coi chính là loạn luân được. Chúng ta không làm gì sai cả! Anh không sợ hãi đâu! Còn trường hợp em sợ, em rất có thể dựa vào anh. Anh đảm bảo, anh sẽ bảo đảm an toàn em thật tốt. Anh sẽ không để em chịu ngẫu nhiên ấm ức, giỏi bất công làm sao cả. Chúng ta phải biết sinh sống trên dư luận.Theo từng khẩu ca của Minh Vũ, Thảo Anh đàng hoàng ngẩng đầu lên. Cô nhìn thật sâu vào hai con mắt đen đầy cưng cửng quyết cơ mà cũng đong đầy dịu dàng của anh._ Anh nói được thiết kế được!- Minh Vũ khẳng định.Không nói gì, Thảo Anh lưỡng lự nói gì để phản bác lại đông đảo điều Minh Vũ nói cả. Đôi mắt anh kiên cường quá nhưng cũng rất đỗi êm ả khiến cô ko thể không biến thành nó thuyết phục. Anh vẫn kiên trì chờ đợi. Anh đang nói không còn tình cảm của chính bản thân mình dành mang lại cô, vậy cô còn tồn tại lí bởi gì để từ chối, chạy trốn anh nữa đây…Đôi đôi mắt Minh Vũ mở khổng lồ đầy không thể tinh được khi Thảo Anh đặt môi bản thân lên môi anh. Nụ hôn cố cho bao nhiêu lời cô mong muốn nói cùng với anh. Nó vỡ òa trong niềm hạnh phúc và tiếng nó tràn ngập trong yêu thương.Sau vài ba giây ngạc nhiên, Minh Vũ đáp lại nụ hôn của Thảo Anh. Không nhằm mình yếu hèn thế, anh xiết chặt vòng tay của bản thân mình quanh fan cô với trao đến cô phần nhiều nụ hôn nồng cháy. Nụ hôn của anh mọi khi một trở bắt buộc tham lam hơn. Nó quấn đem môi cô mãi không chịu đựng rời._ Uhm!Tiếng kêu khe khẽ của Minh Vũ khiến cho Thảo Anh giật mình. Cô gấp đẩy anh ra và bắt gặp phía ống truyền đã hút ngược máu của anh ấy lên, nơi gắn kim trên cánh tay anh đã dần đưa màu._ máu bị hút ngược cả rồi!- Thảo Anh hoảng hốt._ ko sao!- Vừa nói, Minh Vũ vừa rút kim ra.Minh Vũ mang kệ dòng đau địa điểm cánh tay mà ôm cô vào lòng và áp đầu cô vào vồng ngực của mình._ Thả ra!- Thảo Anh chống cự yếu ớt._ Không!_ ngỗ ngược quá đấy!_ Sao em nói mà không có chủ ngữ, vị ngữ gì cả thế? Em không chịu đổi bí quyết xưng hô tốt là ham mê nói trống không?


Xem thêm: Làm Quà Sinh Nhật Cho Bạn Trai Đáng Yêu Và Ý Nghĩa, Sinh Nhật Bạn Trai Nên Tặng Gì

Thảo Anh thôi không khán cự nữa, cô khẽ ngẩng mặt lên quan sát thật sâu vào hai con mắt Minh Vũ một đợt nữa._ Em yêu thương anh!- Thảo Anh khẽ lên tiếng.Cùng với lời nói đó, một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má của Thảo Anh. Nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của cô lên, Minh Vũ êm ả gạt nước đôi mắt trên gương mặt của cô._ ngu quá! bây giờ chỉ bắt buộc cười thôi!Nở một niềm vui thật tươi, Thảo Anh áp đầu bản thân vào vồng ngực của Minh Vũ nhằm lắng nghe nhịp trái tim của anh._ Cảm ơn em!Đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu của Thảo Anh, Minh Vũ nhẹ vuốt mái tóc mềm của cô.Cậu học trò nhỏ tuổi thuở làm sao giờ đã trở thành một người bọn ông bạo dạn mẽ, cứng cáp để anh tất cả thể bảo đảm tình yêu của mình, cô thực tập sinh năm nào anh thầm yêu. Căn nhà bệnh bỗng dưng bừng sáng sủa lên thứ ánh sáng diệu kỳ, thứ ánh sáng của tình yêu. Vì chưng nơi đó có hai người đã quá qua chủ yếu mình để viết đề nghị chữ “tình” giỏi đẹp.Kết Thúc (END)
Sưu Tầm
» Vẫn Biết Rằng
» Lời Tình không đủ can đảm Nói
» Dạ Khúc Tình Yêu
» tra cứu Chút Ân Tình
» Lời Cuối mang đến Anh
» cho Tôi Xin
» miếng Tình Sầu
» Khóc mang lại Kỷ Niệm
» Thà Rằng
» Khóc Cho phần nhiều Cuộc Tình
» đến Cuộc Tình Lỡ
» người Ấy
» đàn ông VS bé Gái
» Thư bố Gửi Con
» Crazy Fan!!!!
» Vở Kịch Câm cùng Chai Nước
» Đom Đóm và Giọt Sương
» Tiêu Sầu
» Ly Hôn
» cha Giỏ Khoai Lang
» Gieo quả Được Quả
» Một thoáng Yêu Đương
» giờ Đêm
» chai nước uống Giữa Sa Mạc
» Người thiếu phụ Bố Yêu