hầu như mũi tìm lao vun vút, cắn thẳng vào mặt, họng, ngực đối phương, nhưng lại kỳ lạ thay, cho dù đâm chém cật lực, tuy vậy chẳng ai bị thương.

Bạn đang xem: Những thanh kiếm huyền thoại việt nam


Kỳ 1: huyền thoại kiếm báu của bạn Dao

Cuộc thiên di và hồ hết cổ thiết bị quý

Trước đây, lên Hoàng Su Phì (Hà Giang), tôi đang nghe mấy anh sống Phòng văn hóa truyền thống huyện kể phần lớn câu chuyện lôi cuốn về thanh tìm báu của tổ tiên người Dao sống Việt Nam. Mặc dù nhiên, những cán bộ văn hóa của huyện hầu hết chưa nhận thấy thanh kiếm báu ấy, thậm chí là cũng chưa bao giờ ai đang dữ nó. Họ chỉ biết rằng, thanh kiếm đó là báu vật của tổ tiên tín đồ Dao nhằm lại.

Vì nó là báu vật, là vong linh của dân tộc Dao, đề nghị không phải ai ai cũng được tận mắt, mặc dù là quan chức, cán bộ văn hóa. Hơn nữa, vày kiêng, hoặc sợ mất, mà bạn Dao cũng che tung tích của thanh kiếm, không tiết lộ ai giữ lại nó.

3 năm trước, nghe tin ở bản Đoàn Kết, xã hồ nước Thầu, cũng có thể có phiên phiên bản của tìm cổ, bởi vì một cái tộc tín đồ Dao chứa giữ, cán bộ bảo tàng Hà Giang đã tìm về xem. Vì ước ao có vật lạ mắt trưng bày, nên kho lưu trữ bảo tàng Hà Giang sẽ tìm mọi biện pháp thuyết phục người Dao tại chỗ này bán lại mang lại Nhà nước, để Nhà nước đựng giữ, phân phối cho toàn nước xem, nhằm mục tiêu bảo tồn văn hóa người Dao.

Với nghĩa cử cao rất đẹp ấy, cái họ người Dao ở bản Đoàn Kết cần miễn cưỡng đồng ý. Buổi rước tìm từ phiên bản Đoàn Kết về bảo tàng Hà Giang, có sự chứng kiến của tổ chức chính quyền địa phương, những lãnh đạo huyện, tỉnh. Cả họ fan Dao đã đến tiễn đưa thanh kiếm.

Trước đó, họ đã cúng bái trong cả đêm. Lúc bạn của kho lưu trữ bảo tàng mang tìm đi, cả trăm người, đầy đủ cả già trẻ, mập bé, lũ ông, bọn bà, đứng bên đường khóc tu tu. Ai ai cũng không ngờ, fan Dao lại trọng vọng thanh tìm cũ mèm, han gỉ như vậy.

Với người Dao, thanh kiếm đó là vô giá, tuy vậy vì chân thành và ý nghĩa cao cả, nên kho lưu trữ bảo tàng Hà Giang thiết lập được với cái giá rất rẻ, gồm 3 triệu vnd và 1 nhỏ lợn. Hiện nay thanh tìm này vẫn trưng bày trên Bảo tàng văn hóa các dân tộc vn ở Thái Nguyên.

Tuy nhiên, đó chỉ nên phiên phiên bản của kiếm báu của tổ tiên bạn Dao. Thanh kiếm báu thực sự, vì chưng dòng tộc tiên phong của tín đồ Dao ở việt nam hiện sẽ sở hữu, thì không cài nổi. Kho lưu trữ bảo tàng tỉnh đã khuyến nghị trả 100 triệu đồng, nhằm được đem lại bảo tàng trưng bày, cơ mà bị loại tộc này tự chối. Thậm chí, các cán cỗ của bảo tàng cũng chưa được vinh dự coi thanh tìm này.

Lần này, lên Hà Giang, tôi lại nghe đồng đội ở Phòng văn hóa truyền thống huyện Hoàng Su Phì buôn chuyện sôi nổi về thanh tìm báu của tổ tiên người Dao. Có bạn hữu kể rằng, kiếm báu, cùng chén bát hương, trống, chiêng, tranh cổ đã biết thành dòng họ tín đồ Dao làm việc xã Nậm Ty giấu vào trong 1 hang đá bí mật. đều vật dụng này là của tổ tiên fan Dao, truyền đến đời các con trưởng, con cháu trưởng.

Tuy nhiên, bạn được truyền đầy đủ vật tối cổ cơ là tín đồ không tốt, không xứng đáng được cất giữ kho báu, không xứng danh được bái tổ tiên, đề xuất dòng họ đã ra quyết định đem những món đồ cổ đó đựng giấu vào hang động.

Nhưng, lại có đồng minh cán bộ văn hóa truyền thống của thị trấn khẳng định chắc chắn là rằng, thanh kiếm cổ và đầy đủ vật dụng của tổ tiên người Dao hiện vị Phàn Tà Loàng cất giữ. Bên anh này ở phiên bản Nậm Ty (xã Nậm Ty, Hoàng Su Phì, Hà Giang).



Mặc dù khó khăn có thời cơ được ngắm nhìn thanh tìm báu của tổ tiên tín đồ Dao sinh hoạt Việt Nam, do đến cán bộ văn hóa của huyện, thức giấc còn ko tiếp cận được, song tôi vẫn thử tìm tới nhà Loàng, biết đâu lại sở hữu duyên với tìm báu.

Đường vào nhà Phàn Tà Loàng và đúng là khủng khiếp, cứ dốc ngược lên đỉnh núi, cùng với đá hộc lởm chởm, mây giăng khắp ngả. Gặp gỡ ngôi công ty to tuyệt nhất bản, tôi hỏi đơn vị Loàng, thì một giới trẻ bảo: “Loàng đây, anh hỏi Loàng có việc gì?”.

Tôi vốn với ý nghĩ, Phàn Tà Loàng, bạn giữ tìm báu của tổ tiên tín đồ Dao phải gồm tuổi, uy nghi, đạo mạo, thậm chí râu dài trắng như cước, hoặc ít ra cũng như ông thầy bái đầy vẻ túng bấn ẩn. Tuy nhiên không ngờ, Loàng còn trẻ, không đến 40 tuổi, vẫn vật lộn với chiếc máy sao chè.

Tôi trình làng với Loàng là nhà báo, muốn mày mò về kiếm báu của người Dao, Loàng tỏ ra giá nhạt, kém gừng, như vẻ không thích nói, cũng chẳng hy vọng kể. Uống hết ấm trà, Loàng cũng chỉ nói đại ý rằng: ba Loàng là ông Phàn Chòi Cuối, là bé cháu của tổ tiên bạn Dao, được truyền giữ đôi kiếm báu, gồm kiếm đực cùng kiếm cái từ thời điểm năm 1974.

Năm 2007, ông Cuối chết, thì kiếm báu được truyền cho đàn ông là Loàng. Tuy nhiên đầu 2011, song kiếm báu đã làm được chuyển cho những người anh chúng ta là Phàn Tà Phâu. Dịp này, tôi new biết, chiếc họ này giữ lại cả đôi kiếm báu, gồm cả kiếm đực và kiếm cái. Trước đó, các cán bộ văn hóa huyện nói rằng, tìm cái vày dòng bọn họ Dao sinh hoạt Nậm Ty giữ, còn tìm đực vì một mẫu họ không giống ở lào cai thờ.

Tôi hỏi rằng, gồm chuyện những cán bộ kho lưu trữ bảo tàng Hà Giang tìm mua thanh kiếm hay không, anh Loàng bảo có. Các cán bộ văn hóa đã tra cứu vào hỏi mua, trả giá chỉ 100 triệu đồng, song Loàng khẳng định không ai hoàn toàn có thể mua được, bởi đó là linh hồn của tín đồ Dao làm việc Việt Nam. Nếu fan giữ kiếm mà lại bán, thì cái họ sẽ mang lại lên giàn hỏa thiêu.

Tuy nhiên, theo lời Loàng, thì các bức tranh cổ mới là quý, thậm chí còn còn quý hơn cả kiếm. Tôi ngỏ ý nhờ vào Loàng chỉ đường đến bên ông Phâu, tuy nhiên Loàng không đồng ý. Loàng bảo, mặc dù có chạm mặt ông Phâu, cũng không xem được kiếm.

Trong lúc chat chit với Loàng, tôi new biết, Loàng là em của ông Ké, chủ tịch UBND xóm Nậm Ty. Như vậy, ông Ké cũng chính là em chúng ta của ông Phâu – fan gữi tìm cổ.

Tôi vốn quen ông Ké từ năm 1998, trong chuyến hành trình bộ 50km tự Tân quang quẻ vào Hoàng Su Phì. Ngày đó, lũ lớn, núi lở, tủ hàng chục phần đường vào huyện này, đề xuất xe cộ ko đi được. Tôi quốc bộ từ sáng mang lại đêm thì được nửa đường, ghé vào trong nhà ông Ké ăn uống nhờ, ngủ nhờ. Tôi vẫn ghi nhớ hình ảnh bà vợ ông Ké, ngồi nhai trái mướp đắng nhưng mà uống 6 chén rượu ngô.

Gặp lại người cũ thật vui. Giờ ông Ké đã lấy bà xã khác. Bà xã này uống rượu kém hơn, chỉ 3 bát là say. Tôi hỏi chuyện về kiếm báu tín đồ Dao, ông Ké để ý đến rồi bảo khó có thể xem được. Mặc dù nhiên, ông dẫn tôi xuống núi tìm vào nhà ông Phâu. Nếu bên Loàng nghỉ ngơi trên đỉnh núi, thì đơn vị ông Phâu lại ở tận thung lũng.

Con dốc đá hộc lẫn khu đất đỏ trơn tru chuồi chuỗi xuyên qua đại nghìn vầu lẫn số đông cây cổ thụ lớn vài người ôm. Đi đến tối mịt thì tới nhà ông Phàn Tà Phâu. Ông xịt giao tôi và anh bạn đồng nghiệp đến ông Phâu rồi về luôn.



Ông Phâu xác minh rằng, tất yêu xem tìm báu được, nhưng vì chưng nể quen thuộc “thằng em” là chủ tịch xã, nên ông sẽ kể chuyện về tìm báu mang lại nghe. Sau khoản thời gian mỏi mồm chửi “thằng em” nhỏ chú làm chủ tịch xã cơ mà không chịu quan tâm đến dân bản, ông không đúng cô phụ nữ vừa bị ông chồng bỏ đi phẫu thuật gà.

Ông bảo, chuyện về thanh tìm thì dài chiếc lắm, nó là của tổ tiên fan Dao, cực kỳ xa xưa, tuy vậy hỏi ngay trong lúc đó thì ông ko nhớ được, không biết tính từ lúc đâu, cơ mà uống mấy bát rượu rồi, có khi vẫn nhớ ra chuyện để kể mang đến nhà báo.

Không biết ông Phàn Tà Phâu cảnh giác với bọn chúng tôi, hay như là muốn có bạn đỡ rượu, nên gọi thêm vợ ck người cháu ở bên đó sườn núi đến nhà, rồi mới dùng bữa. Phàn Dùn Khuân new 26 tuổi, bé dại thó, tuy vậy đã có bà xã và 2 con.

Dù tửu lượng chẳng được mấy, nhưng mà biết một cái bụng người vùng cao, phải tôi cứ uống. Chỉ cần rượu sắn, rượu ngô, nhưng lại trong khung cảnh im lặng rừng già thấy chẳng gồm thú nào bằng.

Đi vùng cao nhiều, hiểu về phong tục bạn Dao chút ít, bắt buộc tôi và ông Phâu nói chuyện nhiều lắm. Hiểu được bụng mình, với lại rượu đã ngà say, sự cảnh giác của ông Phâu bên cạnh đó đã rã vào chén bát rượu. Mẩu chuyện về thanh tìm cổ, “kho báu” và cuộc thiên di của fan Dao cứ bảng lảng sương khói thân rừng rậm Hoàng Su Phì.

Thủy tổ của bạn Dao vốn là Bàn hồ (Bàn Vương) sống phương Bắc xa xôi. Bàn hồ nước vốn là một long khuyển mình dài 3 thước, lông đen với những sọc vàng từ trên đầu đến đuôi. Ông này vốn từ trên trời giáng xuống è gian. Bởi vì lập nhiều công trạng tấn công đông dẹp bắc, đề nghị Bàn hồ được Bình Hoàng gả cung nữ.

Ông sinh được 6 người nam nhi và 6 bạn con gái. 12 con lấy 12 chúng ta khác nhau, lập ấp làm việc ở những vùng khác. Vì chưng đất chật, bạn đông, chiến tranh liên miên, nên các dòng chúng ta Dao phân tán đi khắp ngả. Cố gắng nhưng, truyền thuyết thần thoại về thủy tổ Bàn Vương của chính bản thân mình thì bất cứ dòng họ nào cũng nhớ.

Có mối cung cấp sử liệu biên chép rằng, fan Dao đã di cư từ bỏ phương Bắc về nước ta chừng 1.000 năm trước, tuy vậy gia phả, truyền thuyết, sách vở và giấy tờ của những họ người Dao thì phần nhiều cho rằng, họ bắt đầu đi cư vào việt nam khoảng 300-400 năm nhưng mà thôi.

Theo ông Phâu, sách cổ của tín đồ Dao nhưng mà ông giữ, thì họ Bàn new di cư đến nước ta gần 400 năm trước, vào thời công ty Lê cùng cũng thuộc dòng họ trước tiên thiên di tự phương Bắc về phía Nam. Bọn họ Bàn với họ Phàn là một, là do mỗi vùng gồm một phương pháp gọi không giống nhau mà thành.

Cuộc thiên di của mình vô thuộc vất vả, gian khổ, phải vượt qua lừng khừng bao nhiêu sông, núi, rừng hoang giải pháp trở. Bọn họ bị chết một loạt vì đói khát, vì chưng bị quân địch truy sát, tộc người bản địa gần cạnh hại, căn bệnh tật…

Mỗi cuộc thiên di là cả họ fan Dao thuộc kéo đi, đông cho hàng ngàn, hàng ngàn người. Thứ mà lại mỗi cuộc thiên di họ đều yêu cầu mang theo và bảo đảm nghiêm cẩn như báu vật là phần đa vật cúng tổ tiên.



Theo ông Phâu, đều vật dụng kia vô cùng đặc trưng với tín đồ Dao. Trong cuộc thiên di, lúc qua bé sông, qua ngọn núi, người Dao phần đa bày lễ cúng linh thiêng đình tưởng niệm tổ tiên, cầu mong muốn tổ tiên phù hộ cho chuyến thừa sông, leo núi.

Những đồ vật thời cổ xưa của tiên nhân truyền lại được bày ra trong lễ cúng. Điều quánh biệt, vào lễ thờ đó, bọn họ “mặc cả” với thánh sư rằng, trường hợp phù hộ mang đến họ thành công xuất sắc khi vượt sông, quá núi, họ đang rèn thêm dao, thêm kiếm, thêm vật dụng nhằm tổ tiên… gồm đồ cơ mà dùng.

Tổ tiên fan Dao rèn, chế ra đủ những loại thiết bị dụng như dao, kiếm, búa lớn, búa nhỏ, liềm, cuốc, bát, đĩa, chén bát hương, gậy… trong những những món cổ vật, đặc biệt quan trọng quý là tranh, bao gồm 18 bức khổ lớn. Những tranh ảnh thờ này vẽ đủ những vai vế, từ bỏ đế vương mang đến quan chức, dân thường, đàn ông, bọn bà, trẻ con con, thầy cúng, binh mã, quả đât âm phủ...

Những tranh ảnh mô tả toàn thể đời sống, sinh hoạt, văn hóa truyền thống của fan Dao thời xa xưa, tất cả cõi dương lẫn cõi âm. Cũng chính vì thế, những bức tranh này cực kỳ quý giá, đặc biệt quan trọng, như tính mạng con người của họ.

“Kho báu” ông Phàn Tà Phâu hiện đang dữ là phần nhiều vật tối cổ của fan Dao. Bản thân ông Phâu cũng chần chờ những đồ dùng dụng này còn có từ lúc nào, nhưng chắc chắn là nó có trước lúc dòng họ này thiên di về Việt Nam, tức là hơn 400 năm trước.

Cuộc thiên di cực kì vất vả, tàn khốc và sự trường tồn của người Dao cho ngày hôm nay, theo cân nhắc của họ, là nhờ sự phù hộ của tổ tiên. Cũng chính vì lẽ đó, bạn Dao rất coi trọng bài toán thờ bái thần linh và tổ tiên.

Những đồ dụng của tiên sư cha được họ giữ lại gìn cảnh giác như báu vật và trong số những buổi lễ truyền thống, họ với “kho báu” đó ra để dưng tổ tiên bằng lòng tôn kính với hầu hết nghi lễ tối cổ.

Người Dao có tương đối nhiều nghi lễ phức hợp trong năm và mỗi khi thầy cúng hành nghề, phần lớn dùng đến các đồ thiết bị cổ. Tuy nhiên, mọi vật dụng mang ra bái bái chỉ là phiên bản. Ngay cả lễ cung cấp sắc đặc trưng nhất đời người, các thầy thờ trong cái họ cũng chỉ được mượn một số trong những vật dụng dễ dàng trong “kho báu” của tổ tiên bạn Dao bởi ông Phâu giữ.

Để mượn được đồ, thầy cúng bắt buộc đem lễ là miếng vải vóc đỏ, túm gạo, xâu thịt dài và chút ít tiền. Thầy cúng yêu cầu mang người thương to đến đựng thứ vật. Tuy nhiên, ko thầy bái nào, không cái họ nào được phép mượn đôi kiếm báu gồm kiếm đực với kiếm cái của tổ tiên bạn Dao.

Tôi hỏi, vào năm, lúc nào thì kiếm báu mới lộ diện để mọi fan chiêm ngưỡng, thì Phàn Tà Phâu bảo rằng, chỉ duy nhất vào ngày tết cúng nhảy. Tết Cúng nhảy hoàn toàn có thể chọn bất kỳ ngày nào, từ thời điểm ngày mùng 1 đến 15 mon giêng. đầu năm Cúng nhảy chính là lễ bái tổ tiên. Lúc đó, tất cả các cổ vật sẽ được trưng ra, đôi kiếm báu sẽ xuất hiện thêm trong cảnh cực kỳ liêu trai chí dị.



Rượu ngà say, ông Phàn Tà Phâu new mở lời: “Sự thực thì tôi cũng không thích giấu giếm gì, có muốn cho bên báo thấy, nhằm tuyên truyền, giữ gìn văn hóa truyền thống người Dao, nhưng lại ngặt nỗi, đấy là kiếm báu của tổ tiên tín đồ Dao cả nước này, với hầu hết mười mấy họ, bắt buộc tôi vô cùng sợ.

Cho nhà báo xem rồi, nhỡ chiếc họ xẩy ra chuyện gì, bạn ta lại trách mắng thì tôi gánh sao hết tội. Ngay cả người Dao ở bạn dạng này, cũng đều có mấy ai được chú ý kiếm báu đâu, chứ chớ nói chạm vào… Mà gồm phải chỉ bao gồm mỗi tìm đâu, còn nhiều tranh cổ, đồ vật thời cổ xưa quý lắm”.

Ông Phâu vừa uống rượu vừa nhắc về tìm cổ với lòng thành kính thâm thúy như kính ngưỡng tổ tiên. Xưa kia, chính cha ông là fan giữ “kho báu” này. Bố ông mất, thì chuyển mang lại chú ruột ông là ông Phàn Chòi Cuối.

Ông Cuối mất năm 2007 thì nam nhi là Phàn Tà Loàng giữ. Đến đầu xuân năm mới nay, những báu vật mới chuyển đến ông Phâu, có nghĩa là ông mới được giữ có 8 tháng. Mẩu chuyện chuyển kiếm cổ và kho báu sang nhà Phàn Tà Phâu quả là nhuốm màu sắc liêu trai, kỳ bí.

Câu chuyện đang tới hồi hấp dẫn thì anh Triệu Dào Và, fan Dao trong phiên bản soi đèn pin mang lại nhà ông Phâu chơi. Nâng chén rượu, cùng bảo, sống ở khu đất này trường đoản cú bé, đã 40 năm, nhưng cũng chưa bao giờ được quan sát kiếm báu.

Rồi anh chàng Phàn Dùn Khuân, cháu ruột của ông Phâu cũng chêm vào, rằng mang tiếng là sống ở ngay bên cạnh nhà chú, uống rượu với chú bao nhiêu lần, nhưng cũng chưa chắc chắn hình thù kiếm báu ra sao.

Bản thân Khuân cũng đã mấy lần khiêu vũ lửa, vác búa xông vào trận tiền trong các buổi lên đồng vào lễ bái nhảy, nhưng mà cũng chưa được nhìn kỹ kiếm báu lần nào. Thời gian kiếm báu “ra trận”, là thời điểm Khuân sẽ say tiết với lô lửa, với rất nhiều trận chiến kinh hồn bạt vía không thể giải thích nổi.

Rượu tàn canh, các bạn báo với gia nhà say mèm, ông Khuân vững vàng dạ tuyên bố: “Thế thì sáng sủa mai ta sẽ đến nhà báo được xem như kiếm báu của tổ sư ta”. Nói xong, ông lên chóng ngáy o o.

Trận chiến kỳ lạ

Chuyện đưa kiếm báu và các cổ đồ từ đơn vị Phàn Tà Loàng sang nhà Phàn Tà Phâu mang chất liêu trai kỳ dị. Theo lời ông Phâu, tìm cổ và những vật báu không nhất thiết đề xuất truyền đến các người vào gia đình, mà có thể truyền cho các gia đình khác, thậm chí dòng chúng ta khác, miễn là fan Dao, bình thường một ông tổ Bàn Vương.

Việc tìm báu được giao vận không phụ thuộc vào ý chí của những gia đình, cá nhân, mà dựa vào vào “mong muốn của tổ tiên”. Nếu gia đình nào tốt, thì kho báu và kiếm cổ ở, còn không tốt, thì đã “đòi” đi đơn vị khác.

Nếu tổ tiên mong muốn đến trong nhà ai, thì nhà đó buộc phải phụng sự. Tổ tiên sẽ tạo nên ra những dấu hiệu để nhận thấy mong mong của tổ tiên. Tổ sư đã ẩn linh hồn trong song kiếm báu cùng những vật cổ này. Nếu cái họ không còn ai xuất sắc nữa, thì sẽ cần mang hầu hết vật báu này giấu vào hang đụng và vĩnh viễn không được sờ cho nữa.



Theo ông Phâu, suốt năm 2010, giữa nhà ông cùng nhà Phàn Tà Loàng xảy ra không ít biến cố gắng kinh dị kha khá giống nhau. Cả hai công ty vợ ông xã không êm ấm, phụ huynh chết, nhỏ cái chia phôi (con rể ông Phâu loại bỏ lấy bà xã khác), nhiều người ốm đau, bệnh dịch tật, trâu sải ra chết, con gà lợn mắc dịch, sâu nạp năng lượng hết lúa ngô, cơm chưa nguội vẫn thiu.

Ban ngày, chó dục tình với lợn, nửa tối trèo lên ngôi nhà tru như sói, mèo lên bàn thờ cúng ngủ… Rơi vào yếu tố hoàn cảnh đó, tin rằng, tổ tông đang hành bên Loàng cùng nhà ông Phâu, ý mong muốn được về nhà ông Phâu ở, đề nghị cả hai đơn vị đi gặp thầy bói. Thầy bói cũng phán, tổ tiên muốn về công ty ông Phâu ở đề nghị mới khiến sự hòn đảo điên như thế.

Xem bói xong, bọn họ tộc họp bàn cùng quyết định may mắn thầy bói. Ông Phâu bắt buộc có trách nhiệm với tổ tiên, còn Loàng thì dù không muốn trao đồ gia dụng báu mái ấm gia đình đã duy trì mấy chục năm, song cũng đề xuất tuân theo. Gồm lẽ, vì nguyên nhân đó, mà chúng tôi hỏi về tìm báu, Loàng giữ thể hiện thái độ lạnh nhạt.

Lễ cúng gửi vật báu của tổ tiên ra mắt hết sức quan liêu trọng. Ông Phâu phẫu thuật gà, mổ lợn kính báo tổ tiên, thết đãi dòng họ, nhà hàng ăn uống linh đình cả ngày. Cả loại họ có mặt đưa tiễn với rước tiên tổ về nhà ông Phâu. Cụ già già, thanh niên, con nít đều khóc to lắm, lúc được đưa rước tổ tiên đến ngôi nhà mới.

Đưa kho tàng về rồi, ông Phâu được phân tách 9 sào ruộng tốt nhất có thể vùng. Ông Phâu đã nhận ghép hái, trồng trọt và cần sử dụng lương thực đó giao hàng các nghi lễ thờ tổ tiên.

Khi gà rừng chứa tiếng gáy, bé bìm bịp chạy ra từ bụi vầu trước nhà, tôi trở dậy, thì thấy cha con ông Phàn Tà Phâu cùng vợ chồng cậu con cháu Phàn Dùn Khuân vẫn mổ kết thúc gà, chuẩn bị rượu làm cho lễ cúng, xin tổ tiên có thể chấp nhận được nhà báo được xem kiếm báu. Bàn thờ cúng nghi bất tỉnh khói, ông Phâu đứng trước ban bái đọc bài cúng nhiều năm dằng dặc đến hơn cả chục trang sách.

Ông Phâu trèo lên nóc tủ mở khóa, cẩn thận mang một số cổ đồ dùng cho shop chúng tôi xem. Ông Phâu vừa nhấc song kiếm cổ, Phàn Dùn Khuân cùng Triệu Dào và đã chạy cho đỡ thanh kiếm với việc sững sờ và thành kính. Tôi cứ ngỡ, tìm báu của tổ tiên bạn Dao đề xuất lớn lắm, sắc lắm, thậm chí nạm vàng, dẫu vậy hóa ra, sẽ là đôi kiếm black sì, xỉn màu và đang han gỉ.

Quả thực, đó là đôi kiếm khôn xiết cổ. Thanh kiếm lớn là kiếm đực, nhỏ tuổi hơn là tìm cái. Tìm đực tất cả chuôi nhọn, kiếm loại chuôi vuông. Ở đuôi chuôi tìm là các cái vòng sắt treo các đồng xu. Chuôi và lưỡi ngăn cách bằng hình chữ U.

Tôi cố gắng thanh kiếm múa thử, nhưng cảm giác không được thoải mái. Tất cả lẽ, song kiếm này chỉ có giá trị trung tâm linh, chứ không phải dùng làm ra trận. Lúc nâng hạ kiếm, các chiếc đồng xu va đập vào nhau leng reng nghe vui tai và chắc hẳn rằng để chế tạo ra âm thanh một trong những buổi thầy bái múa kiếm.


Sau khi cúng Bàn Vương, sẽ diễn ra nhiều nghi lễ huyền bí, trong số ấy có lễ nhảy đầm lửa. Người ta vẫn đốt một lô gỗ to tướng để đưa than. Sau khi thầy bói đọc thần chú, thứu tự từng fan sẽ lao vào đống than hồng.

Hứng chí thì lăn lê trườn toài trên đống than, bốc than lạnh nghịch, bỏ vào mồm nhai lạo xạo.

Cùng cùng với màn khiêu vũ lửa, đang là những màn múa thiêng diễn tả lại các sự kiện, huyền tích tổ tiên, về hành trình khổ cực đi tìm khu đất mới, trận đánh đấu thân thiện cùng ác, lao cồn sản xuất, bài học kinh nghiệm làm người…

Màn lễ bí ẩn nhất vào lễ bái nhảy tại nhà ông Phâu là cuộc chiến đấu trực diện. Người cầm thanh kiếm đực là vua, tín đồ cầm kiếm chiếc là tướng. Những người dân cầm dao, búa, chùy, liềm, gậy gộc là các tiểu tướng, binh lính. Màn múa này gọi là múa dao, hay có cách gọi khác là điệu múa “ra binh vào tướng”.

Quang cảnh thời khắc đó thật cạnh tranh lý giải. Những người dân tham gia chũm vũ khí như bị thôi miên, nhập đồng. Bình thường, họ chỉ là đầy đủ nông dân chân lấm tay bùn, chưa một ngày tập võ, vác đao đi đánh giặc, cầm cố nhưng, lâm vào hoàn cảnh trạng thái đó, họ múa kiếm cực kì điêu luyện, rất đẹp mắt.


Sau màn múa tìm kỳ ảo, sẽ diễn ra cuộc chiến cực kì quái gở. Những người dân múa kiếm, đao, búa đang xông vào nhau đâm chém ác liệt. Cứ như thể thần linh nhập vào những người dân này cùng dùng số đông miếng võ bất lương sát hại nhau. Phần đông mũi kiếm lao vun vút, cắn thẳng vào mặt, họng, ngực đối phương.

Nhưng kỳ quái thay, dù đâm chém cật lực, tuy vậy chẳng ai bị thương. Những người tham gia múa kiếm hầu hết chống đỡ hoặc tránh mặt được các đòn đánh hiểm ác. Tận nơi ông Phâu, trong đợt Cúng dancing đầu năm, một số trường hòa hợp tránh đòn vẫn nhảy phốc một cái lên tận xà nhà cao cho tới 3m, rồi lại lao xuống phóng trực tiếp vào đầu đối thủ.

Nhiều vụ đâm chém gãy cả kiếm, búa, nhưng fan thì vẫn không thể hấn gì. Sau cuộc chiến kinh hồn đó, vũ khí gẫy la liệt. Những người thợ của dòng họ đó lại phải rèn hồ hết vũ khí bắt đầu bù vào số vũ khí gẫy, hỏng để chuẩn bị cho trận đánh năm sau.

Câu chuyện về kiếm báu, cuộc thiên di gian khổ, cùng rất những câu chuyện kỳ bí tương quan đến những buổi hành lễ của tín đồ Dao vị trí đại nghìn Hoàng Su Phì thật hấp dẫn, nhuốm màu sắc huyền thoại.

Ông Phâu bảo: “Kiếm báu là tổ sư của người Dao, tiên sư cha ẩn bản thân trong tìm báu, đảm bảo an toàn mùa màng, văn hóa, cuộc sống thường ngày của fan Dao, nên với những người Dao kiếm cổ là đồ vật vô giá. Quý hiếm của tìm cổ cũng như các cổ trang bị tổ tiên tín đồ Dao để lại cần thiết đo đếm bởi tiền được. Tự thân loại họ sẽ sở hữu được ý thức bảo tồn, giữ gìn các cổ vật và phát huy giá trị của nó”.

Có tương đối nhiều thanh kiếm trở bắt buộc nổi danh cùng đi vào lịch sử dân tộc như một hình tượng truyền thuyết, chúng đóng vai trò đặc biệt quan trọng trong gần như cuộc chinh phạt mập mạp và những trận chiến đẫm máu. Không có gì kinh ngạc khi người ta tò mò ra những câu chuyện ly kỳ về thứvũ khí sở hữu trong bản thân năng lượng bí hiểm này.

1. Thanh kiếm của Thiên hoàng

Một thanh kiếm bí ẩn đã được tra cứu thấy trong ngôi đền Isonokami ngơi nghỉ Nhật Bản vào năm 1945. Điều tạo sự điểm khác thường cho thanh tìm này đó đó là sáu vị trí phân nhánh từ nhì mặt (mũi tìm được xem như là nhánh máy bảy). Có dòng chữ mờ nhạt dưới thanh kiếm hoàn toàn có thể cho ta thấy đây là món quà từ 1 vị vua Triều Tiên gửi mang đến quốc vương vãi Nhật Bản.

*
Thanh tìm 7 nhánh nổi tiếng.

Thanh kiếm này còn có thể đó là thanh kiếm bảy nhánh của Hoàng hậu Jingū, cũng làvị Thiên hoàng truyền thuyết thần thoại còn nhiều bất đồng quan điểm tại Nhật Bản theo thông tin được tìm thấy trong những cuốn sách kế hoạch sử cổ điển của Nhật Bản.

2. Bảo vật của Trung Hoa

Một thanh kiếm đáng được chú ý đã được tìm thấy trong một ngôi mộ không khô ráo ở Trung Quốc vào năm 1965. Theo các nhà sử học, thanh tìm này đã bao gồm “tuổi thọ” lên đến 2.000 năm tuổi, tuy vậy lại chẳng thấy bao gồm một lốt hoen gỉ như thế nào cả. Thông qua những nghiên cứu, khảo cổ về những ký từ bỏ được tự khắc trên thanh kiếm, người ta xác minh đây đó là kiếm của Việt vương Câu Tiễn - lưỡi kiếm huyền thoại đã kể trong "Việt tốt thư".

*
Cổ tìm của Việt vương Câu Tiễn tương truyền đó là vũ khí được ông dùng làm đánh bại nước Ngô, buộc Ngô vương Phù Sai đề nghị tự vẫn.

Các đơn vị luyện kim nước Việt hiện giờ đã dành được trình độ phối hợp được hợp hóa học không gỉ vào lưỡi liếm. ở kề bên đó, nó cũng hoàn toàn có thể được đảm bảo an toàn bởi các chất kháng gỉ, độ bí mật của bao kiếm gần như tuyệt vời nhất đã góp thanh kiếm giữ được tình trạng nguyên vẹn nhìn trong suốt hai nắm kỷ qua.

3. Thanh gươm vật chứng cho định kỳ sử

Truyền thuyết đề cập rằng hiệp sĩ William Wallace đã thực hiện da bạn làm vỏ kiếm, chuôi kiếm cùng dây đai dùng làm đeo vào áo giáp.

*
Gươm báu Wallace vào viện bảo tàng.

Hiện nay, fan ta vẫn tồn tại thấy thanh tìm này tại đài tưởng niệm đất nước Wallace. Do thời gian, nó không thể nguyên vẹn như ban đầu. Wallace bị vua Edward I nước Anh xử tử bởi tội phản quốc năm 1305. Dù cho là vậy thì hình hình ảnh về người hero với thanh kiếm vĩ đại vẫn còn sâu đậm trong tim người dân Scotland. Hiện nay nay, người ta coi ông như một nhân vật dân tộc yêu nước cùng thanh tìm của ông trở thành trong những bảo kiếm danh tiếng nhất quả đât được lưu giữ cho tới ngày nay.

4. Thanh kiếm phía trong vách đá

Durandal là trong những thanh kiếm bí hiểm nhất cụ giới. Theo truyền thuyết, hàng nghìn năm qua, thanh kiếm bí ẩn Durandal bị gắn vào vách đá tại vị trí phía trên bên thờ nhỏ Notre Dame nghỉ ngơi Rocamadour, Pháp. Bạn ta méc nhau nhau rằng sẽ là bảo tìm của hiệp sĩ Roland. Ông sẽ ném thanh kiếm của bản thân vào vách đá nhằm nó không lâm vào tình thế tay quân địch trong một cuộc chiến. Trường đoản cú đó, bên thờ nhỏ dại Notre Dame đã trở thành một điểm vào cuộc hành hương thơm thiêng liêng của những tín đồ kể từ thế kỉ XVII trở đi.

*
Bảo tìm của hiệp sĩ Roland

Cuối cùng, những nhà chức vụ đã bắt buộc đem thanh kiếm ngoài vách đá với bảo quản, bày bán trong bảo tàng Cluny, Paris vào năm 2011.

5. Thanh bảo tìm của nước Pháp

Tiếp theo, bọn họ phải nói tới Joyeuse - thanh kiếm huyền thoại của vị vua Charlemagne. Bạn ta có niềm tin rằng thanh kiếm này có thể biến hóa màu dung nhan 30 lần/ngày, ánh nắng mà nó làm phản chiếu không khác gì ánh mặt trời. Thanh kiếm mang tên gọi Joyeuse đã xuất hiện thêm trong nghi lễ đăng quang của các vị vua Pháp vào đầu năm mới 1271. Tòa Thánh La Mã đã chiếm lĩnh thanh kiếm trong tương đối nhiều thế kỷ.

*
Joyeuse trở thành một hình tượng cao quý, thay mặt cho sức mạnh và quyền lực.

Cũng theo truyền thuyết kể rằng vào khoảng thời gian 802, thanh kiếm Joyeuseđược rèn suốt ba năm do một người thợ nổi tiếng. ở bên cạnh vẻ ngoại trừ bắt mắt, nó còn sở hữu sức mạnh ma thuật, sáng hơn hết ánh phương diện trời có công dụng làm mù đôi mắt kẻ địch, ngẫu nhiên ai đã có được thanh kiếm huyền thoại này sẽ không bị ngộ độc. Nhà vua Charlemagne đã mang đến nơi thanh tìm được khai sinh và lấy nó theo mình khi đang trở về từ bỏ Tây Ban Nha.

Xem thêm:

Giá trị của các vũ khí từ bỏ thuở xưa thường xuyên được xác minh bởi tính chất trọng đại từ những truyền thuyết thần thoại xoay quanh chúng và những kỹ năng tiềm tàng tất cả thật trong định kỳ sử. Mặc dù nhiên, không phải tất cả những thanh kiếm lừng danh đều được vinh danh, đều thanh kiếm thiêng bắt buộc là vũ khí trực thuộc về những chiến binh cấp thiết bị vượt qua hoặc được sử dụng để lưu lại những sự kiện trọng đại thời gian bấy giờ.