Trời còn không sáng, Nguyên Phương đã cố gắng lấy tay nải, đặt cây quạt lên trên mặt bức thư còn lại bàn rồi quay người bước ra khỏi phòng.

Bạn đang xem: Thiếu niên thần thám địch nhân kiệt

Nhưng vừa mở cửa, y đã thấy Địch tính năng ngồi bên trên lan can, phía mắt về phía y, mỉm cười cợt chua chát nói:” trái nhiên…”

Nguyên Phương có chút sửng sốt, nhưng lại rồi yên tâm trở lại, bước lại gần hắn nói:” Huynh ở chỗ này cả tối sao?”

Địch kỹ năng liếc tư trang trên vai y, lún vai nói:” Cũng may đợi một đêm, nếu như không đến cả lời tạm biệt huynh cũng không thích nói cùng với ta.”

Thấy y không lên tiếng, Địch khả năng lại khẽ thở dài, chú ý thẳng vào mắt y hỏi:” Huynh nhớ lại rồi bắt buộc không?”

Nguyên Phương khẽ gật đầu, mồm định phân tích và lý giải nhưng lại bị Địch khả năng nắm ghì lấy vai, nghiền y đối diện với ánh nhìn hắn:” Vậy thì sao? lý do cứ độc nhất định cần không từ mà lại biệt? duy nhất định không thể ở bên ta?”

Chính Nguyên Phương cũng thiếu hiểu biết nhiều thì sao có thể cho hắn câu trả lời. Y hiểu rõ chuyện năm đó cả y và hắn mọi chẳng thể phòng cản, chỉ hoàn toàn có thể trơ mắt nhìn tàn cục. Phần lớn chuyện đều chưa phải lỗi của Địch Nhân Kiệt, mà lại Nguyên Phương biết tôi cũng chẳng thể có tác dụng như không tồn tại chuyện gì xảy ra mà ở mặt hắn. Vị vậy, y chọn ra đi, chọn trốn tránh, chọn rời xa hắn.

Địch thiên tài nhìn sự bối rối trên khuôn khía cạnh Nguyên Phương, mong giơ tay xóa đi mẫu nhíu ngươi của y, lại bị y kị né. Hắn đành thu tay về, thở dài bước vào phòng Nguyên Phương, nỗ lực lên bức thư cùng cây quạt :” Để lại làm mối tìm kho báu rồi vứt đi? trái nhiên là tác phong của vương vãi công tử, vô cùng chu toàn.”

” Cây quạt này là thân phụ nhờ ta viết, sau đó dặn ta không được làm mất, ta nghĩ bài thơ và bức ảnh là gợi nhắc kho báu tín đồ giấu, ta không tồn tại hứng thú với nó, nhưng lại nếu huyn tra cứu được cũng trở nên trợ góp triều đình ko nhỏ.” Nguyên Phương giải thích dứt liền mong đi, đột tay nải bị Địch chức năng lấy lại, không kịp nhằm y báo cáo hắn đang nói:” Lý vượt Dương vẫn không bị bắt, hiện tại huynh còn nguy hiểm, ngơi nghỉ lại vài ngày đi, sau đó… huynh rất có thể đi.”

Nguyên Phương suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu. Địch hào kiệt thấy y đồng ý ở lại bắt đầu tạm yên ổn tâm, xoay bạn bỏ đi.

***

Đã cha ngày tính từ lúc lần cuối y chạm mặt Địch Nhân Kiệt, thời hạn qua chỉ bao gồm Nhị Bảo mang món ăn đến đến y, thỉnh thoảng thông tin cho y tình hình vây bắt Lý vượt Dương. Nguyên Phương ko nhịn được hỏi:” thiếu hụt gia của ngươi đâu?”

Nhị Bảo từ bây giờ mới gãi đầu nói:” thiếu hụt gia đi bên trọ không giống ở, chỉ dặn ta ngơi nghỉ lại phía trên nghe Vương thiếu hụt gia sai khiến thôi a.”

Thấy Nguyên Phương ko nói gì nữa, Nhị Bảo bắt đầu nhăn khía cạnh nói:” Vương thiếu hụt gia, tất cả phải thiếu hụt gia công ty ta lại làm cái gi chọc giận ngươi không? Ngươi cũng biết tính hắn vốn chòng ghẹo nhả như vậy, đừng chấp nhặt hắn. “

Nguyên Phương khẽ từ chối nói:” ko có, hắn ko chọc giận ta.”

” Vậy sao thiếu gia nói ngươi không muốn nhìn thấy hắn, đề nghị hắn phải ra đi một chút?” Nhị Bảo càng lúc càng khó hiểu, quan sát biểu tình của Vương thiếu thốn gia, trái thật rất khác tức giận, vậy rút cục là chuyện gì a? Rõ ràng thông thường muốn bóc nhau ra cũng khó, tự nhiên nói trở mặt liền trở mặt.

Nguyên Phương nghe Nhị Bảo nói, trong lòng càng rối rắm. Không hẳn y mong muốn tránh phương diện Địch Nhân Kiệt, y chỉ là nghĩ hắn tránh việc quá thân thiện với mình. Hắn hiện nay đã là đại thần vào triều, còn y chỉ cần nhi tử của phản nghịch thần, y căn bản đã không thể xứng đứng song hành thuộc hắn.

Nhị Bảo thấy Nguyên Phương trầm bốn suy nghĩ, cũng không liên tiếp quấy rầy, ngay tức thì lui ra ngoài. Vừa thoát ra khỏi cửa, một bóng fan nhảy ra trước mắt hắn, hù một tiếng khiến cho Nhị Bảo thót cả tim. Quan sát kĩ lại hắn liền kinh ngạc kêu lớn:” Đồng tiểu thư???”

Mộng Dao cười cợt hì hì đứng trước khía cạnh Nhị Bảo, hạnh phúc nói:” Nhị Bảo, vẫn lâu ko gặp, gồm phải khôn xiết nhớ bổn cô nương không?”

Nhị Bảo cấp nói:” không có ngươi làm phiền ta trái thật siêu nhớ aaaa.”

Mộng Dao nghe hoàn thành liền xắn tay áo, hằng giọng nói:” Ngươi nói dòng gì? có gan nói lại ta nghe.”

Nhị Bảo vội vàng vã xua tay, không có tội nói:” Ta cái gì cũng chưa nói. Đồng tiểu thư, sao ngươi lại tới đây? ko ở lại Tiêu Dao ly trị mến sao?”

Mộng Dao tạm thời tha cho hắn, nhún vai đáp:” Ở trong ly rất bi quan chán, ta cũng muốn đi Túc Châu chơi, không chỉ có vậy có thần y đi theo bảo hộ ta, chút mến tích nhỏ tuổi nhoi đó xứng đáng gì.”

Nhị Bảo hôm nay mới để ý đằng sau Mộng Dao là Thanh Vân đang đứng, vội thi lễ cùng với hắn. Nguyên Phương nghe tiếng rượu cồn cũng thoát ra khỏi phòng, thấy được hai người, khóe môi khẽ mỉm cười, hướng Thanh Vân cúi đầu hành lễ:” Sư phụ.”

Thanh Vân thấy dung nhan mặt y tốt hơn nhiều, mới yên tâm gật đầu, vốn định tiến lại hỏi thăm vài câu thì Mộng Dao đã hớn hở xông lên, túm tay Nguyên Phương nói:” Nguyên Phương, ta cho chơi với huynh đây, thời gian qua cầm cố nào? đái Hổ không doạ huynh chứ?”

Nguyên Phương quan sát nha đầu mưu trí trước mắt, lại ghi nhớ tới hình ảnh nàng tiết tươi tràn khóe miệng nằm bất tỉnh trong địa cung, trong tim không khỏi bái tạ trời đất, giơ tay xoa dịu đầu Mộng Dao:” Nha đầu ngốc, muội không biến đổi chút nào, vẫn khiến người khác băn khoăn lo lắng như thế.”

Mộng Dao nghe vậy có chút sững người, miệng mấp đồ vật nói :” Huynh…”

Cả Thanh Vân cùng Nhị Bảo cũng không che vẻ sửng sốt.

Nguyên Phương thấy họ bởi vậy liền bật cười:” chỉ cần ta sẽ nhớ lại rất nhiều chuyện thôi, không cần thiết phải tỏ vẻ nghiêm trọng mang đến thế.”

Mộng Dao bất ngờ một hồi, khóe mắt ngay tức khắc đỏ hoe, ôm chầm lấy Nguyên Phương khóc to. Y cũng ko biết làm cái gi hơn không tính ôm thiếu phụ vỗ về an ủi, đồng thời hướng về Thanh Vân sẽ nhíu ngươi khẽ cúi đầu, mỉm mỉm cười nói:” Đa tạ người, sư phụ.”

Thanh Vân biết việc y lưu giữ lại là chuyện nhanh chóng muộn, lại thấy thể hiện thái độ cuả Nguyên Phương như vậy, cũng chỉ biết gật khẽ đầu, tảng đá trong tim cũng nhẹ sút không ít.

***

Trời về đêm. Lặng ả với tĩnh lặng.

Ánh nến khẽ hắt lên tường, vẽ lên bóng dáng thiếu niên.

Nguyên Phương ngồi vào phòng, quan sát ra cửa nói:” Huynh cho lâu do vậy rồi, còn ko định vào sao?”

Tiếng open vang lên, Địch khả năng từ bên phía ngoài bước vào, trên tay cầm cố một bình rượu nhỏ, tiến tới ngồi đối lập Nguyên Phương.

Hắn rước hai loại chén, auto rót đầy rồi đẩy về phía Nguyên Phương. Y chú ý hắn như vậy, tay cầm chén bát rượu lên, khẽ cười:” Sư phụ đến rồi, rượu cũng với tới, huynh sẵn sàng cũng thật cẩn thận càng.”

Địch anh tài cũng mỉm cười cười đáp lại:” Ta biết huynh ước ao mau chóng ra khỏi đây, chuyện Lý quá Dương ta tạm thời chưa giải quyết xong, ta biết võ công của huynh đang khôi phục, sức khỏe cũng giỏi hơn rồi, tuy nhiên huynh vẫn đề nghị đi thuộc Thanh Vân sư thúc, ít nhất ta cũng yên trung khu phần nào.”

Nói rồi hắn nâng chén rượu lên, khẽ chạm vào ly của Nguyên Phương, nói tiếp:” Còn dòng này, ta đột nhiên nghĩ ra, bọn họ chưa từng ngồi uống riêng rẽ lần nào. Bây giờ coi như lần đầu, lần tiếp theo sau … cũng ko biết là lúc nào.”

Cả hai bạn nhìn nhau, rồi hợp tác ăn ý cũng uống cạn ly rượu. Đến khi đặt ly xuống, Địch nhân tài lại nghe Nguyên Phương nói một câu đa tạ. Hắn ngước đầu lên tức thời nghe y nói tiếp :” Ta biết huynh do cầu xin chúa thượng tha tội mang lại Vương gia cơ mà đã làm cho biết bao chuyện, thậm chí còn đắc tội những đại thần trong triều. Thùng của cha và tỷ tỷ ta cũng vày huynh một tay lo liệu. Thật sự ta nợ huynh rất nhiều rồi.”

Địch hào kiệt nghe xong xuôi liền nhảy cười:” Giữa bọn họ là ai nợ ai còn không rõ sao? Mạng của ta, của phụ thân ta cũng vày huynh cứu vớt mà. Hà tất đề nghị nói với ta phần đông lời khách hàng sáo ấy.”

” Vậy, uống cạn chén bát này, chuyện ân nghĩa, chúng ta không ai nợ ai.” Nguyên Phương mang bình rượu rót đầy hai ly, đẩy về phía hắn. Địch anh tài cũng hài lòng uống cạn.

Rượu vào khoang miệng, cay xè cơ mà chua chát, khiến Địch nhân kiệt không ngoài thắc mắc:” rõ ràng là rượu ngon, bởi sao bây giờ lại vô vị như vậy?”

Nguyên Phương không đáp lời hắn, hắn đành thường xuyên nói:” Nguyên Phương, sức khỏe huynh … vẫn cần chăm chú một chút, thấy ko khỏe duy nhất định yêu cầu nói cùng với Thanh Vân sư thúc, đừng giấu. Nha đầu Mộng Dao thích làm cho loạn, huynh cũng không phải nhịn nàng, cứ kệ thây là được.”

Nguyên Phương thấy hắn dông nhiều năm như vậy, có chút nhíu ngươi hỏi:” hầu hết chuyện đấy, ta đều biết, huynh nói xong xuôi chưa?”

Địch chức năng khẽ thở dài, nhìn người trước mặt, mi thanh mục tú, cụ thể là nam nhân dẫu vậy cứ khiến hắn bồi hồi không yên, hắn khẽ sờ mũi, liên tục nói:” Còn một chuyện nữa, ta mong mỏi hỏi huynh, chúng ta vẫn là bằng hữu được không? Ta … rất có thể đến thăm huynh được chứ?”

Nguyên Phương nhướng mày, khóe miệng không ngoài khẽ cong lên, thanh âm trầm nóng khẽ phát ra:” Nói xong xuôi rồi?”

Thấy Địch nhân kiệt gật đầu, y mới hắng giọng nói:” Vậy mang lại lượt ta. Địch Nhân Kiệt, vương vãi Nguyên Phương ta chưa khi nào muốn làm bạn bè với huynh.”

” từ lần đầu gặp mặt, ta vô cùng ghét thái độ luôn luôn cho bản thân là đúng của huynh, thời gian nào cũng tương tự mọi chuyện đầy đủ nằm trong lòng bàn tay huynh.”

” Sau đó, ta chỉ coi huynh như đối thủ, mong cùng huynh so võ công, phá án. Ta chưa bao giờ thua, càng không muốn thua huynh.”

” Cuối cùng, ta góp huynh chỉ vì không muốn thân phụ ta sở hữu danh chế tạo ra phản bên trên vai, không thích thương vong bất lợi xảy ra.”

Mỗi lời nói ra, Nguyên Phương nhìn bàn tay Địch tác dụng càng lúc càng siết chặt, y mới ngừng lại thở dài một tiếng, để tay mình lên tay hắn, rướn người lên phía trước.

Địch tuấn kiệt vốn đã vì tiếng nói của Nguyên Phương mà trong lòng khẽ nhói, tự dưng hắn cảm giác một đôi môi êm ấm phủ lên môi mình, dịu nhàng có theo hương cay nồng mà ngọt ngào của men rượu.

Chờ hắn định thần lại, hai tín đồ đã bóc nhau ra, Nguyên Phương mang tiếu ý thong dong nhạt mà lại nói:” từ trước đến lúc này ta vốn suy nghĩ thế, tuy nhiên ta nhận ra, ta không nên rồi. Địch Nhân Kiệt, ta không muốn làm anh em với huynh bởi vì ta yêu thích ngươi.”

Địch kĩ năng vẫn không hết kinh ngạc, chỉ biết nói:” Nguyên Phương, huynh…”

” Ta chỉ hỏi huynh một câu, huynh gồm thể gật đầu ở bên ta không? Ta không có gì trong tay, ta còn là một nam nhân.”

Không đợi Nguyên Phương nói xong, y đã bị Địch thiên tài ôm ghì lấy, mặt tai là lời nói chắc như đinh đóng cột:” Ta đều thích huynh, Nguyên Phương, chưa phải vì huynh bao gồm mọi sản phẩm công nghệ trong tay, cũng chưa hẳn vì ta mong muốn trả nợ mang đến huynh. Ta chỉ đơn thuần hy vọng ở mặt ngốc tử ko biết âu yếm bản thân mình là huynh thôi.”

Nguyên Phương cũng giơ tay ôm chặt hắn, mồm vẫn phản bác:” Huynh mới là kẻ ngốc.”

Địch tuấn kiệt thả y ra, giơ tay va nhẹ lô má đang ửng hồng của y, cười hỏi:” Nói đến ta biết, vì sao tự nhiên huynh lại đổi ý?”

Nguyên Phương bao gồm chút ngượng ngùng bởi hành động của hắn tuy nhiên cũng ko tránh, chỉ lún vai đáp:” không hẳn vì huynh chơi trò lạc mềm buột chặt sao? Nói kèm theo đi, khiến cho ta không xong xuôi nghĩ về huynh. Sau đó ta nhớ lại có một tên dại từng nói những người có tình sao lại quan yếu ở bên nhau. Ta nghĩ tên dở hơi đó nói cũng tương đối đúng a.”

” Huynh nói xem, gồm phải huynh ưng ý ta từ khi ấy không, ta nói gì huynh cũng nhớ.”

” Huynh tự nhấn mình là đồ ngớ ngẩn đấy à. Là do phiên bản công tử logic hơn người, đã nghe là không quên… ưm…”

Không đợi y nói xong, môi sẽ lại bị tủ đầy, không hẳn lướt qua như lúc nãy, là chân thiết yếu đụng chạm, tinh tế mơm chớm khoang miệng, khiến cho y không khỏi bủn rủn tay chân.

Chờ hắn thả y ra, khuôn khía cạnh Nguyên Phương đang ửng đỏ như phát sốt, ánh nhìn như ngập nước càng hễ lòng người. Địch thiên tài khẽ cụng vào trán y, tiếp nối thì thầm mặt tai:” Như vậy bắt đầu gọi là hôn, vương vãi công tử ạ.”

Nguyên Phương phương diện đỏ bừng trừng mắt nhìn hắn:” giữ manh, vô sỉ.”

” chẳng thể trách ta, là do huynh cả thôi, ai kêu huynh làm vẻ khía cạnh đó chú ý ta…”

” Huynh… ta không nói lại cùng với huynh…chuyện phải nói ta nói chấm dứt rồi… Huynh mau biến.”

” Bảo ta vào là huynh, đuổi ta đi cũng chính là huynh. Địch tác dụng ta lần này mong phản kháng, không đi.”

” Mau biến ra phía bên ngoài cho ta!!!”

Bên trong chống tiếng ồn ã vang lên ko ngớt. Thanh Vân không chịu nổi kéo Mộng Dao đã núp bên ngoài nghe lén đi xuống phòng ăn, mang kệ phái nữ la oai phong oái, Nhị Bảo quan sát vào phòng Nguyên Phương sẽ sáng đèn bỗng vụt tắt, trong tâm thầm nghĩ:” chịu ngủ phổ biến chắc là hai vị thiếu gia hòa rồi đi, haizzz, chắc mai chưa phải chạy hai nơi thông báo tình hình nữa đâu nhỉ?”

***

Trải qua bao trở thành cố, có lắng đọng lẫn nhức thương, xoay đầu nhìn lại, người ta ước ao đi thuộc nốt quãng đời còn sót lại vẫn là huynh. Ta ko cần lời hứa kiếp sau vô ảo, chỉ mong sao kiếp này rất có thể nắm chặt tay huynh, thây kệ miệng lưỡi nuốm gian, bỏ qua mất khổ ải bi ai, đi khắp cùng trời cuối đất.

Nơi nào gồm huynh, địa điểm ấy là nhà đất của ta.

Xem thêm: Top với hơn 100 hình ảnh lời chúc buổi tối hay nhất, top với hơn 100 hình ảnh chúc buổi tối hay nhất

HOÀN.

P/ s: sau cùng cũng ghi được chữ hoàn cho cỗ này, Kiệt Phương là lý do ta mở wu.edu.vn, cũng là hồi kết khiến cho ta day chấm dứt mãi khi xem phim. Cảm ơn vớ cả chúng ta đã lép thăm nhà để theo dõi fanfic này của ta, cũng thật sự xin lỗi vị đến bây giờ mới bao gồm thể chấm dứt nó.