Cũng đã lâu rồi mình new ngồi xem phim, và cũng đã lâu rồi mình bắt đầu xem một bí quyết tỉ mỉ, say sưa tua đi tua lại, bỏ ra thật nhiều thời gian làm sub đa số đoạn mình muốn như vậy, chắc chắn là tính từ lúc cái hồi mình được coi như Bộ cỗ Kinh Tâm.

Bạn đang xem: Hoa tư dẫn thập tam nguyệt

Mình là một trong đứa rất thích xem phim, cũng cũng chính vì xem không ít thể loại, quá nhiều nội dung cần mình đâm ra cạnh tranh tính. Đối với một kẻ giận dữ như mình mà lại nói, văn bản và diễn xuất của diễn viên new là quan trọng nhất, toàn cảnh kỹ xảo cùng độ khét tiếng của diễn viên chỉ là chiếc thứ yếu. đương nhiên cái nào cũng quan trọng, và tất nhiên nếu một bộ phim truyền hình mà toàn bộ những lắp thêm đó đều tuyệt đối hoàn hảo thì không còn điều gì khác để nói. Nhưng thời đại hiện nay, hy vọng tìm một bộ phim truyền hình hay chưa phải dễ, nhất được coi là dòng phim truyền hình ít được đầu tư chi tiêu như phim năng lượng điện ảnh, diễn viên được chọn lọc theo thị hiếu của người trẻ tuổi dễ tính, diễn viên thần tượng, bối cảnh hường phấn, các kỹ xảo hệt như game online màu mè sến súa. Vì vậy mình xem rất gồm chọn lọc, lựa chọn cá chọn canh, chỉ việc xem một vài ba tập, hoặc chỉ cần vài phút mà cảm giác không xuất xắc mình đã lập tức xong xem, cho nên vì thế đã lâu rồi mình không quan tâm đến phim truyền hình.

Nhưng gồm một bộ phim truyện truyền hình vẫn làm mình muốn thú, nó không tồn tại diễn viên thần tượng, thậm chí còn diễn viên còn bị chê xấu, chê già đối với nhân vật; nó không giống hoàn toàn với nguyên tác, thậm chí còn bị cắt ghép lộn xộn làm người xem hụt hẩng; nó không nổi tiếng, không được pr cẩn thận, thậm chí cái trailer của chính nó qua loa đến hơn cả chẳng thèm cách xử trí kỹ xảo, vì sợ rating ko cao, nó còn được tung trên mạng trước lúc được chiếu trên truyền hình; mọi fan quay lưng với nó, chê nó không hay, mỉa nó phục trang tệ, chế giễu nó kém xa hầu hết phim truyền hình vẫn trình chiếu cùng 1 thời gian, thậm chí cũng chính vì nó bị dính nghi án đạo văn của người sáng tác mà mọi fan còn chưa kịp nhìn vẫn nhếch mép châm chọc. Đó là tập phim “Hoa tư Dẫn tuyệt ái đưa ra thành” được gửi thể từ tiểu thuyết “Hoa tứ Dẫn” của Đường Thất Công Tử.

Hoa bốn Dẫn là 1 bộ đái thuyết tương đối hay, nội dung gồm sáng tạo, lời văn hài hước, diễn tiến mẩu truyện cuốn hút. Nếu vứt qua nghi ngờ vụ án đạo văn thì truyện này khôn cùng khá, rất đáng để đọc. Mình không trọn vẹn thích truyện này, bởi vì theo cảm giác của mình, truyện tuy tất cả sáng tạo thu hút nhưng về tính sâu sắc ấn tượng thì không đủ, trong tương lai nghe dân tình buôn dưa lê vụ đạo văn mình lại càng ko thích, nên khi phim gửi thể của nó trình chiếu bản thân vẫn giữ thể hiện thái độ thờ ơ cùng xem nó một cách không tồn tại cảm xúc.

Nói về toàn diện và tổng thể thì phim khá như là truyện, diễn biến được duy trì nguyên, thêm thắt một vài phần, theo một số người chính vì thích truyện buộc phải họ ko hài lòng, nhưng so với một đứa đang có tuyệt hảo không tốt với nó ngay từ đầu như mình, thì mình nghĩ vẫn rất có thể tạm gật đầu đồng ý được, phải chỉ chăm nom xem phần mình đang có nhu cầu muốn nhất: Thập Tam Nguyệt.

Nói về một đứa không xem xét nhiều cho diễn viên như mình, thì cho dù có xem đến chục phim bao gồm diễn viên đó tôi cũng chưa chắc thấu hiểu về họ, biết được cái tên đã là tuyệt lắm rồi. Cho nên vì vậy Quách Trân Nghê, Bảo kiếm Phong, tuyệt Hà cương gì nào đấy mình trọn vẹn không biết họ là ai, chỉ có chị Quách Trân Nghê là biết vì chưng chị có đóng trong bộ Bộ gớm Tâm, tuy vậy ở BBKT chị chỉ đóng được vài ba phân cảnh, tuyệt vời không sâu sắc lắm, còn nhì diễn viên nam thì mình trọn vẹn mù tịt. Nhưng phải đến lúc xem họ diễn rồi, mình bắt đầu bị chúng ta thuyết phục. Hà Cương diễn ra đúng trạng thái của Dung Tầm, dã trọng tâm mưu mô, khiến cho tất cả những người xem ghét cay ghét đắng. Quách Trân Nghê diễn nhị vai hoàn toàn khác biệt, hệt như hai con tín đồ khác nhau, một Oanh Ca ghẻ lạnh sắc bén, một Cẩm tước đoạt nhút kém ngây thơ. Bảo tìm Phong là tín đồ mình tuyệt vời sâu sắc đẹp nhất, anh diễn ra một Dung Viên thâm nám tình bao dung, cơ mà cũng không thua kém phần sắc sảo sắc sảo. Có tín đồ nói chúng ta diễn không giống với nhân đồ trong truyện, Dung Tầm tuy làm bạn ta ghét tuy nhiên hắn vẫn là một trong những kẻ tầm thường tình, Hà cưng cửng chưa ra mắt được cái tình ẩn che sau lớp vỏ bọc nhẫn trung tâm kia. Oanh Ca chưa đủ rét lùng, vẫn còn chút nào đó mềm yếu bi lụy. Dung Viên chưa xuất hiện được thần thái của một quân vương oai nghiêm phong khiến cho người tín đồ nể phục. Cơ mà ở chúng ta mình lại thấy một cái gì đấy mới mẻ, mặc dù khác tuy vậy không khác, không giống để bổ sung vào cảm giác về nhân vật, chứ không hề phá vỡ lẽ đi mẫu của nhân vật. Vì thế khi được xem như từng phân cảnh, nhận thấy được những cái tài của đàn họ, mình tức tốc bị tạ thế phục. Mình vui cùng nhân vật, khóc cùng nhân vật, xúc động, giận dữ, trong cả những chi tiết nhỏ nhặt cũng tỉ mỉ cẩn thận xem qua. Có không ít phân cảnh quay không được đẹp, kỹ xảo không có nhiều, nhất là đều cảnh võ thuật, mặc dù thô tuy vậy rất thực, siêu sống động khiến người xem cảm nhận rõ ràng. Trong không ít cảnh cù như vậy, mình muốn nhất hai cảnh quay, tuy ko kéo dài, ko kỹ xảo, nhưng mà góc con quay khéo léo, hiệu ứng âm nhạc cùng diễn xuất của diễn viên cực kỳ tinh tế, đề xuất đã gây đến mình rất nhiều xúc động. Đó là cảnh Oanh Ca đá ước và cảnh Oanh Ca khuyến mãi ngay Dung Viên nhỏ xúc xắc.

Oanh Ca là 1 trong sát thủ, tính tình phóng khoáng rầy đây mai đó, yêu cầu khi bị bắt vào cung, cô y hệt như một nhỏ chim bị nhốt vào lồng, vui đó, yêu đó, nhưng từ đầu đến chân cô luôn luôn toát ra sự cô độc bất lực. Cảnh con quay Oanh Ca đá cầu đã phần nào diễn tả đầy đầy đủ điều này. Cảnh bước đầu bằng hình hình ảnh quả ước được Oanh Ca tung lên, sản phẩm công nghệ quay lia theo quả cầu lúc cao lúc thấp, Oanh Ca nhịp nhàng nhún fan theo độ nảy của quả cầu. Toàn cảnh là một trong những khoảng sân bé dại phía trước cung điện, tuy thế ngoại cảnh không khí rộng rãi, mà lại vẫn cảm thấy sự gò bó chật chội. Màu phim sở hữu nét buồn, cộng với nhạc nền da diết khiến cho mình cảm nhận được sự cô độc của một gái mặc dù sống trong cung điện đẹp đẽ rộng rãi dẫu vậy lại quá nhỏ tuổi bé. Cô đã vui cười bởi một sản phẩm chơi đơn giản, niềm vui tự nhiên chân thật, khung hình đặc tả khuôn khía cạnh của Quách Trân Nghê làm mình xem đến ngẩn người, tiếng cười vang vọng mà lại lại nhỏ bé trong không gian rộng lớn, đầy đủ nghe nhưng lại cũng đầy đủ ngắn, lúc này bỗng nhiên mình lại có linh cảm phần đa sự việc không may mắn sắp xảy ra, phải cảm thấy lo âu và xót xa. Đứng từ thời điểm cách đó không xa, chắc rằng Dung Viên cũng có thể có những cảm nhận y hệt như mình, con trai không nói gì chỉ lẳng lặng quan sát nàng, góc nhìn ưu tư, quan sát thấy chị em cười vẫn muốn cười theo, nhưng chắc hẳn rằng sự chiều chuộng chiếm số đông hơn. Con trai biết phái nữ là sát thủ, đau đớn khổ sở bị tóm gọn buộc làm mọi điều mình không thích, nhưng bây giờ lại chứng kiến những khoảnh khắc dễ thương và đáng yêu nhất của nàng, hóa ra thiếu phụ vẫn là 1 cô gái nhỏ xíu nhỏ, thích chơi đùa vô tư, phù hợp đây mới chính là con người thật của nàng? bí quyết diễn tả ánh mắt của Bảo kiếm Phong sao lại tài tình cho vậy, trong mắt của anh mình phiêu lưu sự nhức xót ngọt ngào của Dung Viên đối với Oanh Ca, nhìn vào hai con mắt ấy mình rất có thể cảm cảm nhận chàng sẽ bỏ mặc tất cả để mang đến hạnh phúc đến nàng. Điều này khác hoàn toàn với cảm giác khi hiểu truyện, ngơi nghỉ truyện tôi chỉ tưởng tượng được Dung Viên đứng nhìn Oanh Ca, biết những cân nhắc của chàng, nhưng quan yếu thấy rõ được thần thái, Bảo kiếm Phong đã cho mình thấy vớ cả, từ dáng đứng bị tiêu diệt lặng im lìm, từ ánh nhìn xót xa đầy cảm tình đã vượt đủ, quá xuất sắc để liên tưởng. Chỉ vỏn vẹn 1 phút, không nói nhiều, không yêu cầu kỹ xảo cầu kỳ nhưng tất cả đều là đều nét tinh tế và sắc sảo nhất, diễn xuất tinh tế, cảnh con quay tinh tế, âm thanh tinh tế, và dĩ nhiên phải kể tới sự tinh tế và sắc sảo của những ai đó đã chuyển thể cho phân cảnh này.

“Xúc xắc đậu đỏ tương tư”, chắc hẳn rằng cảnh quay Oanh Ca khuyến mãi Dung Viên con xúc xắc nên đặt tên như vậy. Đây là giữa những cảnh xoay mà fan xem đến là ngọt ngào nhất của nam nhi và nàng. Nó và đúng là có ngọt ngào, tuy thế càng ngọt ngào và lắng đọng mình lại càng cảm giác nó xót xa. Và lắng đọng và xót xa hòa quyện âm ỉ, khiến cho người xem cấp thiết quên. độc nhất vô nhị là ánh mắt của hai người nhìn nhau, tiếng nói ngây ngô của chàng thắc mắc về con xúc xắc, tuyệt giọng nói nhỏ nhẹ yêu thương của nàng bảo rằng “Thiếp vẫn đợi quý ông khỏe lại, mau khỏe khoắn lại đi.” Chàng có thật sự khỏe mạnh lại tuyệt không? bản thân lại tương tác đến tương lai đau buồn của hai fan mà bất giác trong trái tim đau xót. Quý ông mắng yêu chị em “Đây là tội khi quân”, có thật sự vẫn phạt bạn nữ hay không? toàn bộ những chuyện xấu chúng ta cũng có thể liên tưởng phần nhiều sẽ phải xẩy ra trong tương lai, gồm phải lại càng yêu đương tâm? Hình ảnh Oanh Ca dựa vào lòng phái mạnh với khuôn mặt lặng bình, hình ảnh Dung Viên ôm nàng ở trong lòng vuốt ve tóc cô bé với khuôn mặt yêu yêu mến đã khiến cho mình ám ảnh một thời gian dài. Bởi vì khi nhìn thấy hình hình ảnh đó, nghe được tiếng nhạc domain authority diết đó, tâm trạng của bản thân vui vẻ xúc đụng cùng cùng với xót xa chiều chuộng lại giao tạp cùng với nhau, lưỡng lự vui nhiều hơn nữa hay xót xa những hơn, có lẽ cũng chính vì tâm trạng quá tinh vi như vậy đề xuất mình càng bị ám ảnh. Ánh sáng sủa của cảnh quay khôn xiết đẹp, sáng sủa nhưng bao gồm phần buồn. Bảo tìm Phong với Quách Trân Nghê lại chứng minh tài diễn xuất của mình, một Oanh Ca dễ dàng thương, một Dung Viên vơi dàng. đầy đủ lời cuối khép lại cảnh tảo của nàng chắc chắn là sẽ là câu nói dễ thương và đáng yêu nhất cũng xứng đáng đau xót nhất của tất cả phần Thập Tam Nguyệt: “Xúc xắc đậu đỏ tương tư, thiếp vẫn tương tư chàng, chàng gồm biết xuất xắc không?”

“Hoa tư Dẫn xuất xắc ái đưa ra thành” tuy có trên tín đồ đầy rẫy tai tiếng, bị người xem quay lưng ném đá, tuy nhiên trên một cẩn thận nào đó, nó đã và đang giữ đúng cốt truyện của nguyên tác, độc nhất vô nhị là phần Thập Tam Nguyệt, có thể nói những câu thoại đã giữ lại gần như trọn vẹn, hình hình ảnh nhân đồ dùng không không giống mấy đối với nhân đồ dùng trong truyện, các diễn viên diễn xuất vô cùng tự nhiên, tài tình. Mình không có nhận xét gì về đa số phần khác của bộ phim, cũng như cục bộ bộ phim, cũng chính vì còn tùy vào cảm thấy của mỗi người, rất có thể có các bạn sẽ khen hay, có bạn sẽ chê dở. Dẫu vậy cho dù là hay hoặc dở thì này đã là công sức của tương đối nhiều người, đã quăng quật ra tương đối nhiều thời gian để có được. Kết quả này của một tập thể chưa phải một nhanh chóng một chiều là có thể đánh giá chỉ bình phẩm, cho nên, chớ vội quay sườn lưng với đông đảo gì bạn nghe thấy, mà lại hãy tự bản thân đi cảm nhận, đi triệu chứng thực, biết đâu bạn sẽ tìm được nhưng số đông thật sự tuyệt vời và hấp dẫn.

Cosplay
List Truyện Edit
List Xuyên Không Vấn trung ương Vô
Hối<Đồng nhân thiếu niên thần thám Địch Nhân Kiệt> Chú đắm say Tâm(Hoàn)

Cô gái nâng cành đào trong tuyết cất cánh bay

Quân vương vãi tuổi trẻ con lãnh như nguyệt.

Hồi ức rung động hốt nhiên bắt đầu.

Vết thương sẽ khắc vào vào mơ.

*

 

 

 

Oanh Ca bản thân vận áo tím, tay vậy bình rượu nhàn nhã tản ngồi dựa gốc cây, tương đối ngẩn đầu nhìn người đàn ông áo trắng vẻ phương diện nghiêm giá buốt đứng trước mặt.

*

Người lũ ông cả thân bản thân như mặc ánh trăng bạc, sắc mặt càng giá buốt lùng.

Gió giá buốt tháng bố mang theo cánh hoa anh đào và các giọng nói Oanh Ca truyền đến: “Nếu đường đao của hoàng thượng nhanh hơn thiếp, ngoài đồng ý những nghi tiết cung đình phiền hà, thiếp cũng biến thành tình nguyện hầu đại vương chuyện gối chăn …”

*

Lời cô chưa dứt, một con đường đao dài đã vạch một mặt đường vòng cung lóe sáng trong ko trung, rồi nhanh chóng thu về, người đàn ông vẫn đứng bất động.

Dải lụa hồng trên búi tóc cuốn cao của cô ý đứt phựt cùng với âm nhạc sắc gọn, mái tóc black óng như tơ xõa xuống vai, mấy cánh hoa anh đào bị chém đứt, tơi tả cất cánh trước ngực cô.

*

Cô giơ tay, làm như định nuốm tay chàng, tuy nhiên lại chộp mang vai chàng, tay vừa giơ lên, chớp mắt đã kéo tuột dải lụa trên búi tóc chàng.

Cô cười nhạt, vỗ tay: “Như thế new công bằng”.

_______

Cô vị chàng nhưng mà vứt bỏ sự ngây thơ, hồn nhiên.

Vì quý ông mà phát triển thành ‘thanh đao sắc đẹp bén nhất’.

Nàng giao cả tâm tư tình cảm tình cảm cho chàng, đến độ không còn gì cả.

Chàng lại dần dần rời xa cô

Không chút phân vân nào nhưng rời xa cô.

Cuối cùng đàn bà vẫn trở thành tầm dáng mà chàng mong muốn nhất.

“Cái thương hiệu Oanh Ca trái là vô cùng tuyệt, tối nay đúng đêm ngày mười ba tháng Chạp, là thời điểm trăng sáng nhất, vậy từ nay gọi cô là Thập Tam Nguyệt”.

Từ năm mười một tuổi, để đào tạo và huấn luyện sát thủ cực tốt cho Dung gia, Dung Tầm có Oanh Ca về Dung phủ.

Lần đầu gặp gỡ gỡ, cô mở to hai con mắt đen nhánh hồn nhiên nhìn chàng, còn đấng mày râu chỉ mặc nhiên liếc chú ý mặt cô, thờ ơ đặt tên mang lại cô, mang lại cô cuộc sống thường ngày mới.

 

Lần thứ nhất giết bạn là sinh nhật thiết bị mười sáu của cô.

Ánh nến màu vàng chiếu lên Oanh Ca nằm thu mình trên giường..

Người cô run run, đôi mắt lại mở khôn xiết to, lông mày chau lại, răng cắm ngập vào môi.

 

 

Chàng để ngọn nến một bên, giờ bàn tay mảnh dẻ vuốt ve đuôi mắt cô, dường như muốn lau phần đông giọt nước mắt vô hình, cô ngây ngây chú ý chàng: “Em giết thịt người”.

Cô giơ cánh tay yêu cầu trắng như tuyết, đặt lên trên bờ vai Dung Tầm đang cúi xuống, ” … chính bàn tay này”.

Một giờ sấm xé tai, mưa ầm ầm dội bên trên mái nhà, cô co fan run rẩy,.

Dung Tầm tương đối chau mày, cầm hai tay cô, nằm nghiên, đương đầu với cô, loại gối bởi gốm không được rộng, con trai dịch gần kề vào cô, kéo thẳng đôi chân co quắp của cô, ôm cô vào lòng.

Hai fan đều khoác áo tím, hệt như hai bé bướm tím ôm chặt nhau

Môi nam giới kề cạnh bên mái tóc black của cô: “Em đang lảm khôn cùng tốt”.

____

Oanh Ca nhị mươi tuổi là gần kề thủ tốt nhất đình úy phủ, trong hương thơm ranh và phế khí, dung mạo ngày dần đẹp hơn.

Quanh năm làm bạn với đoản đao ngôi trường kiếm, chút yếu đuối lòng sau cuối trước thời điểm sinh tử đã bị xóa sạch không thể dấu vết, tửng cử chỉ, hễ tác, niềm vui đều rét toát như thanh lợi kiếm.

Chín năm trước, Dung trung bình nhặt được cô, đấng mày râu ta ước ao cô trở thành như thế nào thì cô đang cố biến đổi như thế.

Cuối cùng, cô ko phụ kỳ vọng của chàng, biến hóa một giáp thủ xuất sắc nhất.

____

Cảnh Hầu năm máy bảy, ngày mười bảy tháng tư, sinh nhật lần thứ hai mươi tứ của Dung Tầm.

Oanh Ca từ tay làm mặt hàng gốm đem đến Trinh quốc tặng sinh nhật Dung Tầm. Loại cốc màu sắc rất đẹp, nhẵn bóng nhẵn long lanh, thoạt nhìn biết ngay ko tầm thường.

Trên giá nến đồng chỉ tất cả một ngọn nến vẫn cháy, vào phòng ánh nắng lờ mờ.

Trong tia nắng lờ mờ đó, giọng Dung Tầm nhàn rỗi tản: “Ai?”

Chân váy tím di chuyển, xiêm y gấm loạt soạt như lá ngô đồng trước sân vào một ngày nắng đẹp gồm gió, Oanh Ca body toàn thân váy tím đứng ở cửa phòng, mái tóc rối dính nước mưa xệp vào trán, vào hai má, sắc đẹp mặt lạnh như nước mưa mon tư.

Sau lúc dìu Cẩm tước đứng lên, Dung Tầm ngước đầu quan sát Oanh Ca đứng ở cửa thư phòng, bên cạnh đó bấy giờ bắt đầu phát hiện ra cô: “Sao về nhanh thế, đi đường bao gồm vất vả không?’

Câu nói đúng thật cô đoán, một chữ cũng không sai.

Cô chú ý chàng, trên khuôn mặt lạnh hiển thị nụ cười, nụ cười đó lan dần mang đến góc mắt: “Công việc hoàn thành sớm, yêu cầu trở về sớm.”

rong chống tĩnh mịch, Dung Tầm ngấc đầu quan sát cô, lại gắng lên chiếc cây bút lông: “Vậy sinh hoạt đi.”

Mắt liếc nhìn quấn vải bên trên đất, “Cái gì kia?”

Cô quay người định đi, nghe vậy nhặt lên quấn vải vừa rồi đánh rơi, giới hạn một lát nói: “Không bao gồm gì, hầu hết thứ không quan trọng đặc biệt nên quăng quật đi.”

Tình yêu hệt như cát ở một trong những ngón tay, muốn cầm cũng thiết yếu được.

Giống như chiếc cốc sứ nhưng cô trường đoản cú tay làm.

Tâm sự trong tâm chưa nói ra, đang đi vào đường thuộc rồi.

____

Cô bao gồm sự kiêu kỳ của riêng mình.

Phía sau khuôn mặt ngạo mạn ấy là tầng lứa tuổi lớp vệt thương cần yếu khép miệng.

Có lẽ, cô cũng quên tự hỏi mình.

Là một ngay cạnh thủ.

Rất cô độc bao gồm phải không?

“Thực ra, mình cực kỳ ghét, khôn xiết ghét thịt người.”

Ngày mười sáu mon năm, tủ đình úy bao gồm thích khách.

Dung Tầm chung cuộc đã thể hiện tình yêu với Cẩm Tước, mặc kệ Oanh Ca đang trọng thương.

Chàng cứ vậy nên đi lướt qua, ko nói cô một tiếng.

Chàng là chủ, cô là tớ.

“Cuối cùng chàng dường như không cần tôi nữa.”

Tháng chín là mùa chim nhạn, vương vãi thất tổ chức triển khai đi săn.

Dung Tầm sợ Cẩm Tước làm việc lâu vào phủ bi ai chán, đưa cô đi dạo cho khuây khỏa.

Trong buổi đi săn, bé báo gấm nhỏ nhắn tí của Cảnh hầu vương vãi Dung Viên không may bị trúng mũi tên vu vơ làm sao đó, đúng khi Cẩm Tước đã lạc đường bắt gặp, cứu vớt chữa.

Ngày hôm sau, nhỏ báo gấm với đưa ra trước băng bó cẩn trọng được một bạn trong cung ôm đến Dung phủ.

Phụ thân của Cảnh hầu vương là Thanh hầu vì chưng một nhỏ báo gấm mà yêu cầu duyên với chủng loại thân Cảnh hầu là Hạ Mạt phu nhân, sẽ là mối lương duyên đẹp đẽ truyền khắp Trịnh quốc.

Con báo gấm nhỏ xinh ở kề bên Dung Viên là cháu của nhỏ báo gấm năm xưa, chuyển nó mang lại Dung phủ, ngầm ỷ bảo Dung trung bình đưa người đẹp đó vào cung.

Đang đêm, Oanh Ca cảm nhận mật thư của Dung Tầm, lại chỉ vọn vẹn năm chữ.

“Thay Cẩm tước vào cung.”

Đêm đó, trăng chỉ ra trên nền trời sao mờ như bụi.

Dung Tầm lặng lẽ đứng bên án thư, trong tay vẫn cầm cố nghiên mực, nến bị gió quạt tắt, từ bỏ lõi vừa tắt bốc ra làn khói xanh, đao của Oanh Ca kề ngay cạnh cổ chàng.

Người cô áp lại gần, cơ hồ đầu sắp đặt trên vai chàng, nếu không kể đoản đao kề vào cổ quý ông không một chút lỏng tay thì đó đó là tư gắng tự tình âu yếm.

Giọng êm ả dịu dàng nhưng lời nói hung mãnh, trong chớp đôi mắt cô đã ấn thanh đao vào tay Dung Tầm, cô thay bàn tay đại trượng phu đang nỗ lực chuôi đao, trở mũi hướng thẳng vào ngực mình.

Mũi đao nhọn dừng ngay bên trên ngực, máu tươi men theo năm ngón tay thế chuôi đao của Dung tầm tụ thành một cái đỏ, đại trượng phu cau mày, trầm giọng phẫn nộ: “Em điên rồi.”

Ánh trăng lốm đốm trên tán lá ngô đồng, cô ý muốn hủy hoại bạn dạng thân, tay con trai cũng thế chặt mũi đao, tiết trên năm ngón tay tụ thành dòng nhỏ dại xuống, giọng đại trượng phu vang lên tai cô: “Ta không phải mạng của em. Nắm Cẩm tước vào cung, em giúp ta làm cho nốt một việc cuối cùng, tiếp đến em tự do.”

Cô nhìn vũng máu nhỏ dại trên nền đất, cực nhọc nhọc ngấc đầu: “Dung Tầm, tất cả phải chàng nhận định rằng sát thủ là người không tim?”

Chàng lặng lặng.

Cô thanh nhàn sụp xuống đất, như fan kiệt sức.

Uy phong thời trước và vẻ cộc cằn nhất thời trọn vẹn tiêu tan, body toàn thân co rúm, run rẩy như một đứa trẻ: “Sao rất có thể không bao gồm tim, tôi đã để nó tại phần chàng rồi, nhưng lại Dung Tầm, quý ông để nó làm việc đâu?”

___

Tháng mười năm thứ bảy Cảnh Hầu, Oanh Ca vào cung.

Oanh Ca ngồi trong điện Chiêu Ninh phía tây vương vãi cung.

Lúc đó ví dụ là mùa thu tháng mười, tay cô vẩn cầm cái quạt ngà chỉ sử dụng trong mùa hạ.

Đôi đôi mắt trời sinh hơi lạnh lúc này trở phải vừa nhu mì vừa rụt rè nhẫn nhịn, trọn vẹn không nhận biết bóng dáng liền kề thủ.

Do ngược sáng, khoác dù khoảng cách gần mấy thước cũng không chú ý rõ bộc lộ trên khía cạnh Dung Viên.

Chỉ thấy cái áo chùng màu trắng lóng lánh ánh sao, giống như một thân cây color bạc, từng bước đi các lóng lánh thắp sáng trong ánh nến.

Ánh nến hồng lờ mờ, phần nhiều ngón tay nhỏ thả của Oanh Ca từ bỏ từ ráng lấy dải đai áo của Dung Viên, giờ đồng hồ ngọc bội rung nhè nhẹ,

Chàng đùng một phát trở tay nắm tay cô, cô ngước đầu không thể tinh được nhìn chàng, môi quý ông lướt bên trên má cô.

Trên bức mành in láng hai người giao vào nhau, xiêm áo Dung Viên vẫn còn đó trên người chàng, chiếc váy tím lâu năm trên người Oanh Ca vẫn trượt từ bỏ vai xuống, lộ ra làn da trắng tuyết.

 “Sợ thì ngủ đi.”

“Bệ hạ nhằm thiếp tự làm, thiếp sẽ không sợ.”

____

Từ lúc phi vào hậu cung của Dung Viên, cô vẫn luôn chờ đợi thời cơ, 1 thời cơ nhằm cô rất có thể bỏ trốn trót lọt.

Mùa đông tháng mười hai, vào ngày giỗ của trung tâm Liễu phu nhân, chủng loại thân Hi Hòa công chúa, Oanh Ca dẫn công chúa lên linh sơn thắp nhang bái tế. Bất thần gặp một toán đam mê khách, Oanh Ca với công chúa bị té xuống núi.

Khi lê được chiếc chân đau ra ngoài, Oanh Ca tìm một cành lá to làm cho gậy chống, hình dung ra cỗ dạng của mình, cô bất giác bật cười.

Nhưng không được hai bước nụ cười đã đông cứng trong mắt.

Phía trước, bên một cái đầm bốc khói mù mịt, tự nhiên hiện ra một bóng người như từ trên trời rơi xuống, áo chùng gấm màu bội nghĩa lóe sáng.

Mấy con chim bên trên ngọn cây chí chóe bào chữa nhau, nửa vầng trăng ló ngoài đám mây, tỏa ánh nắng trắng mờ rét mướt lẽo, bao phủ không có nơi nào có thể trốn.

“Sao lại ra nông nỗi này?”

“Chân thiếp … cũng chẳng sao …”.

Đôi đôi mắt đen đột nhiên lóe lên giận dữ, vừa trở tay đã ép cô vào vách núi bên cạnh, bàn chân gãy bị kéo đi đột nhiên ngột, nhức xói mang đến tận óc, mà lại Oanh Ca chỉ nghiến chặt răng, hơi cau mày.

Chàng khóa cô thân hai cánh tay mình, “Đau không?’.

Một giờ rắc nhẹ, khu vực xương gãy bị chệch đã có kéo về đúng vị trí, trán cô toát mồ hôi, xương đau từ khu vực xương gãy như làn sóng lập tức lan ra toàn thân, nhức ứa nước mắt, tuy vậy cô cắn môi không để bật ra tiếng rên, nộ khí trong mắt nam nhi càng tăng, quan sát cô đăm dăm: “Ai dạy thiếu phụ như thế, chân gẫy cũng ko nói, nhức mấy cũng thay chịu?”

Cô ngây bạn nhìn chàng.

“Cẩm Tước, hãy khóc đi.”

Tiếng khóc khi đã nhảy ra chẳng thể kìm lại, sụt sùi, tiếp đến bật thành tiếng, nức nở, đau đớn.

Chàng ôm chặt cô, bên dưới ánh trăng, bên mặt đầm khói phủ, giọng trầm trầm: “Đươc rồi, gồm ta ngơi nghỉ đây”.

Ván bài xích ở Bích Phù lâu kia chính là cơ hội mà phái mạnh cho Oanh Ca trốn đi.

Cho nàng cơ hội bỏ đi, tuy vậy lại hi vọng nàng không quăng quật đi.

Kết quả, chàng trong khi cố ý thua thảm ván cờ ấy.

Chàng đại bại rồi.

“Nàng có biết, tình yêu của quân vương là vậy nào không?’

Cô nói ngay: “Ân trạch ban mọi muôn dân”.

Môi đàn ông rời đôi mắt cô, quan sát hai má cô dù ráng trấn tĩnh vẫn ửng hồng, bàn tay lại vuốt tóc cô: “Ta không giống họ”.

____

Ngày cuối năm, Dung
Tầm đại hôn cùng Cẩm Tước.

Oanh Ca đồng ý đi dự hôn lễ.

Tiếng bước đi dừng lại, người đàn ông vận đại hỉ bào tay cầm cái ô color nhạt, đứng yên trong khoảng trống đầy hoa tuyết: “Oanh Ca ….”

Dãy núi phía xa oai nghi tĩnh mịch, tuyết lẫn trong gió, Dung khoảng đứng trước cô, biện pháp năm bước, môi cồn đậy, cơ mà không thành lời, lát sau, rút trong fan ra một cái cốc gốm hình thù kỳ quái, thành sáng bóng loáng nhưng đầy lốt rạn, có vẻ như đã được ghép lại từ phần đa mảnh vỡ.

Chàng quan sát cô, góc nhìn thâm sâu sệt như mực: “Ta thấy thiết bị này sống Thanh Trì cư, nghe nói sẽ là món rubi em định tặng ngay ta?”.

Cô giơ tay đón mẫu cốc, “Thế ư? Để tôi xem”. Cô buông tay, cái cốc rơi đúng vào hòn đá dưới chân, vỡ vạc vụn.

Bất chấp oai nghi của phu nhân quân vương, cô ngồi xuống, cúi nhìn phần nhiều mảnh gốm vỡ, lát sau đột nhiên bật cười: “Chiếc cốc này tôi từ nước Triệu phi ngựa chiến trăm dặm hộc tốc có về, định tặng chàng, chỉ hại không kịp sinh nhật chàng, tay bị thương, lẽ ra cần đợi chữa trị chấm dứt quat về cũng ko muộn, sao rất có thể muộn, lúc đó tôi quá ngốc, đã cho rằng cả năm quý ông chỉ có một ngày sinh, ngạc nhiên tôi về sớm nhưng mà vẫn muộn, tôi đã đưa đại trượng phu lên quá cao, đến mức nhất định đề nghị trân trọng, nên đối xử tinh tế và sắc sảo chu toàn, kỳ thực chàng trọn vẹn không yêu cầu sự trân trọng và sắc sảo chu toàn của tôi, vào mắt đàn ông tội chỉ là một trong công cụ.”

Chiếc ô mà nhạt khá rung rung, rừng mai tĩnh mịch, chỉ gồm tiếng xào xạo tuyết rơi, hệt như ai đi chân nai lưng trên lá thô mùa thu.

“Ta vẫn phụ em”.

Cô gật đầu: “Chàng vẫn phụ tôi. Quý ông và Cẩm Tước, hai tín đồ đã phụ tôi”.

___

Bữa tiệc tối trừ tịch, bé báo tuyết phạt cuồng.

Một thị vệ đúng lúc đạm tìm trúng ngực bé báo, con vật trúng yêu mến gầm lên, lao mang lại ngoặm đứt nửa cánh tay thị vệ đó.

Trong hoa đình hốt nhiên im phăng phắc, môi Oanh Ca run run, một tay đẩy Dung tầm ra, lê váy nhiều năm loạng xoạc chạy trở về bên cạnh Dung Viên đang cố kỉnh trường đao, giơ tay vuốt bờ vai bị yêu quý của chàng.

Cô chẳng thể nói phải lời, phương diện càng tái nhợt, môi run run, ôm chặt cánh tay chàng, dường như mọi cố gắng cùa chàng phần đa là cố gượng, quả nhiên con trai gục xuống ngay lập tức sau đó.

“Độc, vuốt nhỏ báo đó gồm độc.”

Sự thiệt là Dung Viên đang quá cụ sức, khi ngự y hốt hoảng đi đến, phái mạnh vừa bổ ra, trường đao rơi xuống,

Cô nhổm dậy, quỳ bên trên nền tuyết nhuốm ngày tiết đỏ ôm lấy chàng, hoang mang và sợ hãi nhìn vết thương vẫn đã tuôn huyết trên vai chàng, nhìn đôi mắt nhắm nghiền cùng khuôn mặt vẫn trắng bợt của chàng

“Nếu quý ông chết, em sẽ theo chàng”.

Dung Tầm sát bên nghe vậy ngấc phắt đầu, chú ý thẳng vào Oanh Ca vẫn ôm Dung Viên, chú ý sâu vào hai con mắt đen như nhân hạnh đào của cô, từ bây giờ dù ánh trăng hấp thụ vào cũng không thấy ánh sáng.

Oanh Ca túc trực ở năng lượng điện Thanh Lương suốt cha ngày đêm không ngủ, Dung Viên sau cùng tỉnh lại, mặc dù vẫn suy yếu xanh xao, hai con mắt đen lại tràn trề sinh khí khác thường.

“Lúc đó con gái đã nói gì?”

Cô cúi đầu, múc một thìa thuốc đưa lên mồm thổi, đưa gần kề miệng chàng, “Uống dung dịch đi đã, hết nóng rồi.”

Chàng cụp mi mắt: “Không uống”.

 Mặt cô lộ vẻ bất bình, đổ thìa dung dịch vào bát, lặng lẽ âm thầm nhìn chàng, trường đoản cú từ mang ra trong ống ống tay áo một con xúc xắc: “Vậy, dòng này khuyến mãi ngay chàng”.

Chàng chú ý cô, vắt xúc xắc chú ý kỹ dưới đèn, mồm lẩm nhẩm: “Xúc xắc đính đậu tương tứ …”. Lát sau, gắng xúc xắc vào tay, ánh nhìn như cười: “Tại sao tặng ngay ta quân xúc xắc này?”

Cô ngẩng đầu lườm chàng, “Chàng không biết ư?”

Dung Viên rung lắc đầu: “Ta ko biết”.

Cô nhao mang đến hai tay ôm khía cạnh chàng, dụi mũi vào mũi chàng: “Chàng chần chờ thật ư?”

“Không ai dám so với ta như vậy, như vậy là khi quân, hóng ta phục hồi …”

“Đợi chàng phục hồi thì sao?”

“Thiếp đợi chàng bình phục, nhanh bình phục nhé”.

Mùa xuân năm sau, Oanh Ca được phong đệ độc nhất phu nhân “Tử Nguyệt”.

Oanh Ca cùng Dung Viên thông thường sống tía năm, được sủng ái duy nhất hậu cung.

___

Năm Cảnh Hầu vật dụng mười, chuyện Oanh Ca tráo đổi thân phận vào cung bị bại lộ.

Oanh Ca bị phạt giam mười năm vào núi Đình Hoa để sám hối, mười năm ko được xuống núi.

Bố cáo thế gian Tử Nguyệt phu nhân dịch qua đời.

Hai tháng đầu bị nhốt sinh sống núi Đình Hoa, sớm hôm cô toan tính tìm phương pháp phá trận pháp trong núi trốn ra, sau cùng mình đầy thương tích, cô cũng thoát ra được, đi cả ngày đêm trở vể vương vãi cung ở tởm thành.

Do mình đầy vệt thương, cô đi cực kỳ chậm, Mũi dao kéo lê trên đất, cô khó nhọc lết từng bước một đến trước khía cạnh chàng, như 1 đóa hoa rơi, còn lại vết máu dài sau lưng.

“Lúc đó nam nhi đã nói cùng với thiếp, chàng không như họ, nam nhi quên rồi ư?”

Cô chũm ống tay áo chàng: “Xúc xắc thiếp tặng, chẳng cần ngày đêm quý ông vẫn sở hữu bên bạn đó sao, nam nhi ….”

Dung Viên ngắt lời cô, rút vào ống tay ra bé xúc xắc, khẽ bóp, lớp bột trắng rơi xuống như cát: “Cô nói thứ này?”

“Kỳ thực đàn ông đã mau chóng biết thiếp không phải là Cẩm tước đúng không? vắt tìm vì sao để giam cầm thiếp.” 

“Chàng đã ngán thiếp rồi chăng?”

Những mạt những vết bụi từ mảnh ngà bị bóp vụn bay theo gió, trong bóng đêm như dệt ra một dải sa mỏng, tay Dung Viên thốt nhiên cứng đờ, ngửng đầu nhìn cô, đôi mắt sâu hoang vắng, xa xôi như ánh sao cuối trời ngày xuân.

Đó là lần cuối bọn họ gặp gỡ nhau.

___

Không thọ sau, Dung Tầm quả nhiên bức cung.

Trận cung biến diễn ra lặng lẽ cùng mau lẹ, cũng chính vì chàng không định kháng cự.

Dung Tầm hoành tráng áp trường tìm vào cổ chàng, khàn giọng hỏi: “Tôi trao đàn bà nguyên vẹn mang đến thúc, lý do thúc lại giày vò chị em tan nát?”

Chàng tương đối ngẩng đầu, giá buốt lùng: “Dù bao gồm nát, Tử Nguyệt cũng phải nát trong tim ta”.

“Bao nhiêu năm qua, những việc ngươi làm gồm hai việc khiến cho ta ăn nhập nhất, một là trao Tử Nguyệt đến ta hai năm trước, nhì là bức cung hôm nay.”

“Nhưng ta biết, đời này bài toán ngươi ăn năn hận nhất, là đem Tử Nguyệt vào cung đến ta.”

Dung Viên so với Oanh Ca chưa hẳn là tốt nhất kiến bình thường tình, từ nhớ tiếc thương cho yêu, nam giới dùng ba ngày nhằm yêu cô.

Có người nói tía ngày vượt ngắn, nhưng chỉ có tín đồ hiểu new biết, đối với tình yêu, chỉ một chiếc liếc mắt cũng thừa dài, huống bỏ ra là tía ngày.

Chàng thực thương tiếc nuối cô.

Chàng hy vọng trân trọng cô, ao ước cô vui miệng vô lo, giống rất nhiều cô gái nhỏ thơ ngây không bận lòng thế sự, nhằm chàng chiều chuộng trong lòng bàn tay.

Chàng đã tính hoàn thành tất cả, tuy nhiên lại sơ suất quên một điều, sẽ là số mệnh.

Đêm tía mươi thời gian khống chế con báo kia, chàng đã trúng độc, tuy không phải là kịch độc tuy nhiên với chàng lại là độc trí mạng.

Chàng vốn ko tin. Mãi đến tía tháng sau, trong những lúc chàng đang phê chu đáo tấu chương, bất ngờ thổ ra huyết, chàng mới tin cá gì điện thoại tư vấn là số mệnh.

Sau khi phái mạnh chết, cô chỉ gồm hai con đường, một là tuẫn táng theo chàng, nhì là bị tiêu diệt già ở vùng thâm cung.

 Con người cô tưởng chừng phức tạp nhưng thực tế rất đơn giản, yêu một bạn là chết sống cùng nhau, còn đưa sử tối đó khi bắt gặp cô đại trượng phu không phù hợp cô, liệu Oanh Ca có thể sống giỏi hơn?

Chàng giam cô mười năm, Đình Hoa sơn đứt quãng thế gian, mười năm tiếp theo cô sẽ quên chàng, phái mạnh sẽ mang đến cô tự do.

___

Ba năm sau, Oanh Ca lên tiếng Dung Viên đã chết, đương nhiên liều mạng cơ mà tra mang đến rõ. Sau đó chạm mặt được Quân Phất, sử dụng mái tóc nhiều năm đổi mang đến Quân Phất làm đàn tấu Hoa tứ Dẫn, sau đó thấy Dung Viên bị tiêu diệt ở ôn tuyền,

Chàng khép tà áo bước xuống hồ nước nước, tựa vào bờ, đem trong ống ống tay áo ướt một con xúc xắc xinh xắn

Con xúc xắc Oanh Ca tặng ngay chàng vốn đã trở nên bóp nát vụn, lẫn vào gió đêm trên phố trường hoang vắng, giờ đây trong buổi hoàng hôn đỏ ối này lại lẵng lẽ nằm trong bàn tay chàng.

Chàng chăm chú nhìn nó, đôi mắt đen bên cạnh đó lấp lánh xuân tình, ngọt ngào và lắng đọng êm lắng, một thời điểm lâu sau, chàng gắng chặt tay, nhắm đôi mắt mỉm cười.

Oanh Ca lao đến, khung người Dung Viên tựa vào bờ hồ nước trượt dần xuống nước, toàn thân run rẩy, cô ước ao ôm chàng, ko để chàng trượt xuống, mà lại lại quên rằng núi này, lửa này, hoa anh đào này, vũng nước này, bao gồm cả Dung Viên rất nhiều đã là vượt khứ được tái hiện bằng cây thất huyền nắm làm bằng tóc cô.

____

Trong thời phiến loạn thế, trên đại lục rộng lớn này có bao nhiêu vương cung, trong đó âm thầm chôn vùi bao núm xương khô của không ít bậc hồng nhan, vậy và lại chứng loài kiến một mọt thâm tình như vậy, như thể một đóa hoa độc nhất nở trong ban đêm mênh mông đùng một phát bị gót sắt của số phận giẫm đạp, vẫn bền chí nảy mầm đâm rễ.

Xưa nay Oanh Ca luôn là fan sống thật, thà khổ cực rõ ràng còn hơn hạnh phúc lơ mơ.

Xem thêm: Tổng Hợp Những Trò Chơi Cho Bé 10 Tháng Tuổi Thông Minh, Các Trò Chơi Kích Thích Phát Triển Trẻ Từ 10

“Năm nay tôi nhị mươi sáu tuổi, cảm thấy cuộc đời mình vô cùng tốt, siêu dài, không còn điều gì lưu luyến nữa”.