Diễn Đàn Kênh Truyện » Truyện cảm xúc Tuổi Teen » Truyện Teen Full » do Em Là Búp Bê của tớ (Tác giả: Kẻ sở hữu trái táo apple màu đỏ)



Bạn đang xem: Vì em là búp bê của tôi

*

cầm Tắt ngôn từ truyện:Đồ trẻ em mồ côi!- câu nói mà nó luôn luôn nghe khi bị bắt nạt từ hồ hết đứa trẻ tự hào mình có phụ thân có bà mẹ mà quên đi nỗi đau của các đứa trẻ thiếu hụt may mắn, có nó, đề nghị gánh chịu.Tao hỏi thiệt nhé, mày gồm đi đánh tráo ăn trộm gì không hả? Nói nghe coi.- các giọng nói mỉa mai đến khó khăn ngờ của một cô nhỏ xíu mới có 9, 10 tuổi.Chắc chắn là bao gồm rồi, chẳng sao được, trẻ mồ côi mà. Lắp thêm vô giáo dục đào tạo kiểu đó mà không làm thế new lạ.- Giọng một cô bé bỏng khác có vẻ lớn tuổi độc nhất vô nhị đám vang lên trên đầu nó. Vừa nói, cô bé bỏng ấy bèn giựt khỏe mạnh tóc nó lên.



Nhóc_Vy - è VyTài Khoản: 6980 điểm Cấp 7 KTer VIP Đồng - Hội người sáng tác Có 5 Huy Chương - coi Hoạt Dộng

Chương 1: Búp bê của tôi -Đồ trẻ em mồ côi!- lời nói mà nó luôn luôn nghe khi bị tóm gọn nạt từ hầu như đứa trẻ tự hào mình có phụ vương có mẹ mà quên đi nỗi đau của những đứa trẻ thiếu thốn may mắn, có nó, phải gánh chịu.-Tao hỏi thật nhé, mày có đi ăn cắp ăn trộm gì ko hả? Nói nghe coi.- các giọng nói mỉa mai đến khó ngờ của một cô nhỏ xíu mới tất cả 9, 10 tuổi.-Chắc chắn là gồm rồi, chẳng sao được, trẻ mồ côi mà. Máy vô giáo dục và đào tạo kiểu đó mà không làm cho thế bắt đầu lạ.- Giọng một cô bé nhỏ khác có vẻ như lớn tuổi duy nhất đám vang lên phía trên đầu nó. Vừa nói, cô nhỏ nhắn ấy bèn giựt to gan lớn mật tóc nó lên.Đau.Rất đau.Đau cho tới nỗi nó chỉ hy vọng hét lên.Nhưng nó lặng lặng.-Sao? ko nói à? núm là đúng rồi.- Một giọng dị thường vang lên.-Còn chiếc màu đôi mắt nó nữa đó, mọi bạn thấy không?- Cô bé xíu còn lại trong nhóm tứ người bắt nạt nó nói với giọng mỉa mai xứng đáng sợ.-Cái màu mắt quái lạ đó á?-Đồ tạp chủng!Nó gặm răng chịu đựng đựng các chiếc đạp thô bạo, mọi lời miệt thị, mọi lời sỉ vả, những cái giật tóc nhức thấu mình. Nó chợt thấy nặng nề hiểu. Làm sao những cô bé nhỏ này lại rất có thể cư xử nạm khi cả họ và nó cũng mới chỉ mười mấy tuổi đầu? Sao chúng ta lại không giống cha mẹ họ chút nào, lúc mà phụ huynh họ luôn luôn quan tâm, mến yêu với mọi đứa trẻ xấu số như nó khi đến đây làm từ thiện mà người ta thì...? Rồi nó hốt nhiên tự hỏi bản thân nó một câu hỏi mà nó biết mãi mãi không tồn tại câu trả lời: sao bé người có thể dối trá, rất có thể hai mặt như vậy? phần nhiều cô nhỏ xíu này luôn luôn tỏ ra ngoan ngoãn nhân hậu trước mặt phụ huynh còn sau lưng thì hoàn toàn trái ngược.Đột nhiên, nó thầm cho là liệu chăng quả đât này vốn vậy, vốn cứ dơ dáy bẩn, tràn đầy lừa lọc và dối trá?-Các tín đồ làm trò gì ở đây vậy?- Một giọng nói ví dụ là của một đứa trẻ nhưng nóng sốt vang lên.Nó tốt nhiên không quan sát lên . Bởi vì nó nghĩ cứng cáp ai đó đi ngang qua thôi, cùng rồi người đó sẽ bỏ đi, sẽ mặc thây hoặc tồi tệ hơn người này sẽ ủng hộ họ và thậm chí còn khiến cho họ thì sao? Nó ko muốn.Nhưng không tồn tại chuyện gì thậm tệ xảy ra cả, ngược lại, đầy đủ cô bé bỏng kia đang thôi va vào nó. Nó ngước lên nhìn fan mới tới kia.Đó là 1 trong cậu bé có vẻ đẹp lạnh lùng, thần thái cao thâm toát ra lạ thường. Từ mái tóc màu đen bóng cho tới nước domain authority trắng ngà cùng đôi mắt màu hổ phách (Amber) lanh tanh đều biểu lộ rõ tư chất hơn người. Cậu bé bỏng đó như lan ánh hào quang đãng của một vị vua khiến khó ai tin tưởng rằng đó chỉ là 1 trong những cậu nhỏ xíu con.Cậu nhỏ bé ấy nhìn thẳng vào nó, đúng ra là quan sát thẳng vào hai con mắt nó. Ngay lập tức lập tức, nó cúi phương diện xuống. Nuốm đấy, cậu ta đã nhận ra chiếc màu mắt lạ lùng của nó, chắc rằng cậu ta sẽ khinh bỉ nó lắm. Nó đã kịp thấy được sự quá bất ngờ trong đôi mắt của cậu.Nhưng không...-Biến khuất mắt tôi ngay.- Giọng nói ghẻ lạnh đó một lần tiếp nữa vang lên.Nó chú ý lên, ko rõ từ thời điểm nào gần như cô bé bỏng kia vẫn chạy mất. Nơi những điểm thiếu minh bạch của cô nhi viện này chỉ còn có nó cùng cậu nhỏ nhắn đã giúp nó kia.Cậu nhỏ nhắn tiến tới sát nó, ngồi xuống làm sao để cho đôi mắt nó nằm trọn vẹn trong tầm đôi mắt cậu. Nhìn để ý vào đôi màu đá thạch anh tím. Nó muốn lảng tránh ánh nhìn đó nhưng thiếu hiểu biết sao lại không được, nó trọn vẹn bị hai con mắt đối diện có tác dụng đông cứng.Bỗng nhiên, cậu nhỏ bé nhếch môi, tạo thành một nụ cười nửa miệng, nói:-Em vẫn là búp bê của tôi.- Nó không thể nào ngờ được câu nói đó.Và nó cũng không hề nhận biết đó đó là khoảng khắc cơ mà cậu nhỏ xíu đó, chính là anh, vẫn đưa cuộc sống nó theo một hướng ngoặc khác.*Sáu năm sau...*Trong loại ngôi trường gianh giá mà chỉ bao hàm cậu nóng cô chiêu new được vào cố kỉnh này chỉ gồm mình nó là lạc loài, chưa hẳn con của bất cứ tập đoàn làm sao cả. Nhưng nguyên nhân nó vẫn được theo học? bởi vì nó là búp bê của anh- người thừa kế tập đoàn lớn lớn khỏe mạnh nằm trong đứng top 3 những tập đoàn lớn quyền lựa và phong lưu trên gắng giới. Phải, chỉ là một trong những con búp bê.Thư viện trường có bề dày lịch sử dân tộc nhiều năm với vô vàn sách giống như một thiên con đường cho phần nhiều kẻ có niềm đam mê tri thức. Tuy vậy ít học sinh nào trong trường lại như thế, ví như có sắp tới đây thì 1-1 thuân cũng là tìm tứ liệu làm mấy bài xích tập về đơn vị vớ vẩn.Nằm ở góc trong cùng thư viện là một không gian hoàn toàn yên tĩnh, bao gồm trà, bao gồm cảnh bên khung hành lang cửa số thơ mộng, trọn vẹn thích hợp cho việc trải nghiệm sách. Bình thường khá ít fan ở khu này tuy thế giờ thì có tương đối nhiều cô tiểu thư. Họ tới để ngắm nhìn chàng trai bảnh bao nhất với cũng hoàn toàn có thể coi là quyền lực tối cao nhất trong cái trường này, Kiên, chủ nhân nó, tín đồ đang ngồi cùng nó ở cái bàn sang trọng nhất.Liếc nhìn bóc tách trà đã dần dần nguội bên trên bàn trước mặt nó, anh nói:-Không uống à?-Em không thích.- Nó đáp.-Uống.- Một từ mà lại đủ nhằm bắt nó cần cầm bóc trà lên và nhấp một ngụm.- Tốt.- Rồi anh lại liên tiếp đọc cuốn sách đang nắm trên tay.Nó vẫn nhấp thêm vài ngụm nữa, nó không muốn lại bị anh răn đe, nó cũng không thích bị anh phạt. Mà dù cho có phạt thì nó cũng ko được phép phản kháng lại, bởi vì nó là búp bê, mãi là búp bê của anh mà lại thôi.



Nhóc_Vy - è VyTài Khoản: 6980 điểm Cấp 7 KTer VIP Đồng - Hội tác giả Có 5 Huy Chương - coi Hoạt Dộng

Chương 2: Đừng cười như thế Nó mở đôi mắt tỉnh dậy sau một đêm kéo dãn mệt mỏi. Thứ đầu tiên đập vào mắt nó là đèn chùm pha lê vĩ đại treo trên xà nhà đang lơ lửng ngay trên đầu nó. Mệt mỏi ngồi dậy, nó đưa góc nhìn một lượt căn phòng quý phái lộng lẫy được tô điểm theo phong cách phương Tây có tương đối đầy đủ tiện nghi như 1 thói quen. Nó thiếu hiểu biết nổi, nó vẫn sống trong hộ gia đình này trong cả sáu năm liền tuy thế sao vị trí này xa lạ với nó quá, ngột ngạt tựa như một lồng kính vậy."Cạch"Cửa mở khiến nó đơ mình quay trở lại xem chính là ai.-Ơ? Sao anh lại...- Nó nóng úp trong khi thấy anh.-Tôi giữ chiếc chìa khóa phòng cơ mà.- Anh đưa cái chìa phủ lên như chứng minh cho lời nói của mình.-Nhưng...có chuyện gì vậy ạ?- Nó nói.-Hôm nay tôi có việc bận nên không tới trường được yêu cầu em hãy mang lại trường một mình đi. Tôi vẫn nói quản ngại gia Lâm sẵn sàng xe gửi đón em.-Vâng.- Nó gật đầu.- Em gọi rồi.Và anh đi mất, chỉ với lại nó 1 mình trong phòng, cô độc, lạc lẽo nhưng mà thực ra, tự trước tới nay, nó đang vốn vậy rồi.*Hôm ni chỉ riêng 1 mình nó ngồi ở cái góc không còn xa lạ trong thư viện. Tất cả vài người buôn chuyện với nhau, tự hỏi sao này lại một mình, trước tiếng nào gồm thế. Thiệt ra, đó cũng chính là thắc mắc mà nó đang mong biết được lời giải đáp. Trước đây, lúc anh nghĩ học thì đồng nghĩa tương quan nó cũng nghỉ học tập chứ chưa lúc nào có chuyện nó tới trường một bản thân cả. Nhưng bây giờ lại khác, cũng tức là công việc từ bây giờ anh bắt buộc làm cực kỳ quan trọng, rất kín đáo mà nó không lúc nào được biết hay tương tự như là được phép biết.Nó thôi để ý đến mà lại thả mình vào quả đât trong cuốn sách mang loại tựa đề "Chiến tranh cùng hòa bình".-An.- Nó đơ mình khi nghe tới một giọng nói lạ lẫm gọi thương hiệu nó. Nó trường đoản cú hoỉ trong ngôi trường này còn có ai dám điện thoại tư vấn tên nó sao, tất cả ai đó đủ can đảm như nuốm à. Lý do ư? Nó cũng ko rõ, chỉ biết là do anh. Ngày trước bao gồm một thằng bạn va trúng nó vào lớp học, ngay bữa sau cậu ta biến mất và không rõ tung tích; cách đây nửa năm, một con bạn dám ăn hiếp nó, chỉ trong một tuần, công ti bố cô ta phá sản với nợ nần ông xã chất. Chỉ nhì tấm gương điển hình nổi bật đó thôi là quá đủ để không có bất kì ai dám lại sát nó chứ nói gì là kết bạn.- An.Nó xoay lại.Quả thiệt có người gọi nó, một con trai trai đẹp không kém gì anh với mái tóc màu phân tử dẻ, da trắng và đôi mắt đen láy lấp lánh như một khung trời sao thu nhỏ dại trong đó. Nó thấy anh ta quen quen nhưng lại không lưu giữ rõ chính là ai cả.*Hắn cần thiết nhầm được, rõ ràng chính là An, là cô nhỏ nhắn từng ở chung trại trẻ không cha mẹ với hắn ngày trước. Hoàn toàn có thể giờ nó đang hơi không giống xưa nhưng đôi mắt màu tím cùng vẻ rất đẹp như thiên tinh vào truyện cổ tích thì hắn quan trọng nhầm được.Hắn tiến tới khu vực đó, ngồi đối lập với nó.-Anh là...ai vậy?- Nó hỏi.-Em ko nhớ anh sao?Nó rung lắc đầu.-Nhưng em thương hiệu An đúng không.Gật.-Em từng sống trại trẻ không cha mẹ Phong Linh buộc phải không?Nó không thể tinh được nhưng cũng gật đầu đồng ý xác nhận.-Lẽ làm sao em ko nhớ anh Bảo sao?Nó mở to mắt rồi mỉm cười.-Anh Bảo?Hắn gật đầu, miệng cười cợt toe toét.-Sao anh lại sinh sống đây?-Gia đình nhấn nuôi anh cũng nằm trong hàng giàu có nên anh tiếp đây học, còn em?Nụ mỉm cười lâu lắm rồi mới xuất hiện thêm trên môi nó vụt tắt. Này lại trở về với dáng vóc im lìm thường xuyên ngày. Thấy vậy, hắn nói:-Không sao, gặp nhau là vui rồi. Dạo bước trước anh tất cả gửi thư về cô nhi viện thì nghe viện trưởng nói em đi rồi.-Thi phảng phất em cũng về đó.Hắn và nó ngồi cười nghịch nói chuyện, ôn lại hồ hết kỉ niệm xưa cũ hồi nhỏ tuổi với nhau vào sự quá bất ngờ của đa số người. Cả nhì đều không nhận ra, từ đằng xa, một ánh mắt lạnh lùng nhưng đựng đầy phẫn nộ đang găm trực tiếp vào họ.*-An.- Nó rùng mình lúc nghe giọng nói đó.-Ơ...anh...- Nó ngạc nhiên, nó cứ ngỡ hôm nay anh ko tới trường.-Còn đây là...- Anh xoay sang nhìn hắn.-Tôi là Bảo, các bạn của An.- Bảo nói với vẻ thân mật dù góc nhìn thì chẳng gồm chút gì là như thế cả.-Em cũng đều có bạn sao? Tôi ngạc nhiên đấy.- Anh cười sắc lạnh.- Tôi có chút vấn đề cần dành riêng với cô ấy, cậu ko phiền chứ?-Không, dù sao công ty chúng tôi cũng còn nhiều thời cơ mà.- Bảo mỉm cười đầy hàm ý rồi xoay sang nó.- An...-Dạ?- Nó ngẩng phương diện lên.Ngay lập tức, Bảo hôn nhẹ lên trán nó. Chuyện này xảy ra quá nhanh khiến không chỉ nó mà tất thảy đều người tận mắt chứng kiến đều đề xuất sững sờ.-Tạm biệt.- Khi trải qua anh, hắn nói tiếp.- cùng hẹn gặp gỡ lại.*Anh ngồi ngay cạnh bên nó, không hiểu sách, hko6ng uống trà mà lại cũng không nói gì. Thậm chí cả khi chuông reo vào lớp đã vang anh cũng mặc khiến nó cũng chẳng dám đi.Thứ viện trở đề xuất vắng vẻ, chỉ với có mấy tín đồ thủ thư quanh đó quầy cùng hai ngừoi ngơi nghỉ trong góc.-Này.- Anh phá đổ vỡ không khí im lìm đến đáng sợ đó.-Vâng.-Ai cho em dòng quyền kia vậy?-Ơ...Anh sử dụng tay xoay phương diện nó hướng thẳng vào phương diện anh, cố định để nó chẳng thể lảng tránh đi đâu khác. Anh cúi xuống tiếp giáp mặt nó, gằn giọng từng chữ:-Đừng lúc nào nở cái thú vui kiểu đó nữa, biết không?-Vâng...- Nó thấy sợ.Anh buông nó ra rồi nói:-Em có khả năng sẽ bị phạt.Bị phạt?!





Xem thêm:

Nhóc_Vy - trằn VyTài Khoản: 6980 điểm Cấp 7 KTer VIP Đồng - Hội người sáng tác Có 5 Huy Chương - coi Hoạt Dộng

Chương 3: Bị phạt chưa tồn tại ngày như thế nào nó ao ước tiếng chuông báo hiệu ra về đừng vang lên vì vậy nhưng đâu riêng gì lúc như thế nào ông trời cũng đáp ứng nhu cầu nguyện vọng của nhỏ người."Reng...reng..."Giờ về sẽ điểm.*Bên cái xe Limous màu black bóng thoáng là anh đang đứng hóng sẵn, nhị tai đút vào hai biu áo măng đánh dài. Trông anh đầy vẻ phong trần, hào hoa nhưng không hề kém phần lịch sự trọng, ngạo nghễ. Thấy nó đi tới, anh vươn nhị tay ra, mắt tỏ ý ao ước nó tiến vào vòng tay anh. Ban sơ nó ngập chấm dứt nhưng rồi lại thấy ánh mắt anh bước đầu nheo lại thì tức thì lập tức, nó dấn thân vòng tay anh.Anh bao phủ lấy nó.Thoạt nhìn người ta sẽ nghĩ đó là hành động chăm lo đầy yêu thương và lãng mạn cơ mà chẳng ngờ đâu được nó hiện nay đang bị đôi tay rắn chắc hẳn kia siết chặt rước tới nỗi nó có cảm hứng như anh đang ý muốn giết bị tiêu diệt nó vậy.Anh rỉ tai từng lời ngay bên tai nó:-Chuẩn bị lòng tin đi. Căn nhà đó hóng em đây.- Nó nghe thấy ba chữ" hộ gia đình đó" là body toàn thân trở buộc phải run rẩy. Cảm nhận rõ điều đó, song môi anh tạo nên một thú vui hoàn hảo.*Vừa về tới nhà, anh đang bế thốc nó thoát ra khỏi xe, đưa nó lên phòng rồi quẳng nó xuống giường. Khi bước ra khỏi phòng, anh không quên dặn tì thiếp gái:-Thay đồ cho cô ấy.-Vâng.- tì thiếp gái cúi đầu.Anh ngoái lại quan sát nó trước khi đóng cửa thì chỉ thấy nó ngồi bó chân bên trên giường, body toàn thân run rẩy trong nỗi sợ. Bất giác, trong mắt ánh lóe lên tia nhìn kì lạ, báo cho biết cho điều mập khiếp so với tinh thần nó.*Mặc lên mình cỗ váy bằng sa tanh black mỏng, nó bị anh lôi tới một căn phòng nằm sâu ở hiên chạy tầng 5.-Đi mau nào.-...- Nó không dám nói gì cả, điều đó chỉ càng khiến cho anh cảm xúc thích thú?!Dừng trước cánh cửa bằng gỗ chạm khác hoa văn ngoằn ngoèo, ổ khóa bằng kim loại chắc chắn.-Em...- phương diện nó tái nhợt.-Sao?- Ánh mắt anh khiến nó im bặt.Anh rút trong tay ra gai dây thừng, trói nhị tay nó lại. Dây thừng lẫn bàn tay anh siết chặt làm cổ tay nó nhức thốn lên, nó rên khẽ.Anh sử dụng một mẫu chìa khóa bao gồm hình bé rắn nhe nanh quan sát phát sợ mở ô cửa ra.*Bên trong là một trong những căn phòng trọn vẹn tối om, chỉ tất cả chút ánh sáng từ hiên chạy chiếu vào giúp nó thấy được cái ghế sofa màu nâu khu đất trong phòng, còn lại thì có gì hay là không thì nó lừng chừng bởi lẽ trừ hồ hết lúc bị phạt trong phòng này, nó chưa khi nào lui tới, hay chính xác là không đủ can đảm lui tới.-Vào đi.- Giọng anh giá buốt tanh.-Em xin lỗi, em biết lỗi rồi cần làm ơn, xin anh...- Nó van nài, song mắt lung linh chỉ chực khóc.Anh không ưng ý thế, anh ko thích nhìn nó khóc, càng không say mê nó chỉ vày nỗi sợ mà nhận bừa lỗi trong những khi nó chẳng thật lòng chút nào. Anh tăng cường nó vào phòng, nhằm nó nằm ở lên mẫu sofa.-Khoan đã, anh à...- Nó hét lên khi góc cửa dần đóng góp lại."Cạch"Tất cả chỉ từ một màu đen.Nó ban đầu sợ.Nó siêu sợ bóng tối, cùng với nó, bòng về tối đáng sợ hơn phần nhiều thứ kinh điển nào bên trên đời này. Điều này có lẽ vì vượt khứ của nó trước khi đến cô nhi viện.Và anh biết điều đó, biết vô cùng rõ.Đó chính là lý vì chưng căn phòng về tối om này còn có mặt.Nó bước đầu khóc, tiếng khóc ngày 1 lớn hơn, nỗi sợ ngày càng gặm nhấm nó.Nỗi đau lòng tin này còn mập hơn bất kể nỗi nhức thể xác vì chưng đòn roi nào khiến ra.Thật phệ khiếp.Tâm trí nó vùng vằng, thúc giục nó thoát ra khỏi cái chốn kinh khủng này.Nhìn xung quanh quất căn phòng, duy nhất màu đen, nó mong có chút tia sáng sủa nào kia lóe lên, cho nó chút hi vọng rằng nó hoàn toàn có thể thoát ra tuy vậy không. Chỉ có bóng tối bao trùm lên vớ cả.Nó hoàn toàn bất lực.*Nó tìm mẫm mãi new tới được địa điểm cánh cửa. Sử dụng hết lực hoàn toàn có thể từ hai bàn tay bị trói chặt, nó đập rất mạnh vào cửa.-Kiên, làm ơn cho em ra đi.- Nó hét lớn, giờ đồng hồ hét vang vọng khắp phòng rồi dội thẳng vào nó.- có tác dụng ơn đi...Nó đập càng dịp càng bạo dạn hơn. Nó không chấm dứt khóc lóc thảm thiết:-Anh à, em xin anh, làm ơn thả em ra. Anh hiểu ra em hại bóng buổi tối cơ mà, làm ơn...- Nó khóc òa lên.- Em biết lỗi rồi, em biết em không nên rồi, có tác dụng ơn...Nó gục phương diện xuống sàn công ty lạnh lẽo, miệng còn lẩm bẩm:-Làm ơn...*Anh đứng ngoài cửa, nghe rõ tiếng rên rỉ bên trong. Anh quan sát chiếc đồng hồ Platinum World Time (4.026.524 USD).Đã 9h50.Ba giờ đồng hồ trôi qua từ lúc nó bị phân phát trong căn nhà đó.-Haizz...- Anh thở dài, rút vào túi ra cái chìa khóa phòng, đút vào ổ khóa rồi mở cửa.*Chút tia nắng le lói khiến nó ngước lên nhìn. Chũm ngồi dậy một phương pháp khó khăn, nó vẫn ngước lên chú ý anh với đôi mắt mọng nước.-Trả lời câu hỏi của tôi.Nó gật đầu.-Em là gì?-Búp bê.-Chủ của em là ai?-Là anh.-Ai mang lại em dòng quyền cho tới gần bất kì ai khác bên phía ngoài vậy hả?-Em đang sai, em đã sai..-Em biết lỗi của em chưa?-Em biết rồi.- Nó gật đầu, hai con mắt chứa đầy nỗi lo lắng tột cùng.-Là em sai, em không khi nào dám như thế nữa.-Tốt.- Anh mỉm cười, niềm vui của một thương hiệu độc tài thật sự.- Em biết bây chừ phải cố kỉnh nào chứ?- Nó gật đầu đồng ý một phương pháp chậm chạp.Anh thanh thanh nâng cằm nó lên, cúi gần xuống gương mặt nó.*Một nụ hôn.Môi anh mơn dịu trên môi nó cơ mà không chút vơi dàng, ngược lại, anh cắn nhẹ môi nó như xâm chiếm.Trái tim nó đập loàn nhịp, luôn luôn là thế mọi khi anh hôn nó. Nó cảm giác choáng ngợp, không thở được và rồi nó lịm dần đi, để cho cơ thể mình lọt thỏm trong khoảng tay anh một cách vô thức.*Anh bế nó một giải pháp nâng niu, êm ả như đại trượng phu hoàng tử bạch mã bế nàng tiểu thư xinh đẹp. Chỉ gồm điều anh ko bế nó về chiếc lồng kính của riêng biệt nó mà là...phòng của anh.