B&#x
E1;n hạ —chống n&#x
F4;n, trừ đờm, chữa ho, kh&#x
F3; ti&#x
EA;u chướng bụng;

Bầu trời th&#x
E1;ng năm, ch&#x
ED;nh l&#x
E0; loại hương vị của b&#x
E1;n hạ. "Anh h&#x
F9;ng thật sự, l&#x
E0; người c&#x
F3; gan đối mặt cuộc đời ảm đạm, c&#x
F3; gan nh&#x
EC;n thẳng m&#x
E1;u tươi đầm đ&#x
EC;a." Ng&#x
F3;n tay lướt qua mấy bức ảnh chụp kia, Thẩm T&#x
ED;ch Ph&#x
E0;m cười rộ l&#x
EA;n, ngồi tr&#x
EA;n s&#x
E0;n nh&#x
E0; tự n&#x
F3;i tự họa, ph&#x
ED;a trước mặt một c&#x
E1;i hộp đ&#x
E3; mở ra. Đều l&#x
E0; hồi ức mối t&#x
EC;nh đầu của c&#x
F4;——-thư, qu&#x
E0; sinh nhật, ảnh chụp, rồi ảnh sticker, m&#x
F3;c ch&#x
EC;a kh&#x
F3;a, để h&#x
EC;nh nền đ&#x
F4;i t&#x
EC;nh nh&#x
E2;n tr&#x
EA;n m&#x
F3;c treo di động, v&#x
EC; anh gấp sao c&#x
F9;ng ng&#x
E0;n nhỏ hạc giấy. Trước cơ c&#x
F4; từng n&#x
F3;i qua: "Nếu c&#x
F3; một ng&#x
E0;y anh kh&#x
F4;ng cần em, em sẽ mang mấy thứ n&#x
E0;y đốt hết". Nhưng, cuối c&#x
F9;ng kh&#x
F4;ng đ&#x
E0;nh l&#x
F2;ng, bởi v&#x
EC; c&#x
F4; lu&#x
F4;n hy vọng, người cơ sẽ con quay đầu. "Thư n&#x
E0;y, viết lời thề, chẳng qua chỉ l&#x
E0; sự trưng b&#x
E0;y của giấy trắng, mực đen". Lời thề thoạt nh&#x
EC;n rất đẹp, vậy m&#x
E0; lại kh&#x
F4;ng thể thi&#x
EA;n trường địa cửu....... Nhưng d&#x
F9; sao đ&#x
E3; từng tồn tại, như vậy l&#x
E0; đủ rồi. Rốt cục c&#x
F3; thể qu&#x
EA;n đi, c&#x
F4; y&#x
EA;n lặng n&#x
F3;i với Nghi&#x
EA;m Hằng : "Cho d&#x
F9; anh từng khiến mang đến em đau khổ, nhưng những năm th&#x
E1;ng vui vẻ, hạnh ph&#x
FA;c cũng đ&#x
E3; ch&#x
E2;n thật tồn tại, em chưa bao giờ hối hận v&#x
EC; y&#x
EA;u anh, đ&#x
F3; l&#x
E0; điều đẹp nhất em đ&#x
E3; l&#x
E0;m lúc c&#x
F2;n trẻ—-l&#x
E0; anh dậy mang lại em l&#x
E0;m thế n&#x
E0;o để y&#x
EA;u một người, cũng gi&#x
FA;p em học được l&#x
E0;m thế n&#x
E0;o để trưởng th&#x
E0;nh. C&#x
E1;m ơn anh, ch&#x
ED;nh v&#x
EC; như vậy em mới c&#x
F3; dũng kh&#x
ED; y&#x
EA;u thương người kh&#x
E1;c." ———————- Qu&#x
E1;n c&#x
E0; ph&#x
EA; b&#x
EA;n bờ s&#x
F4;ng, m&#x
F3;n kem cốc mỹ vị, d&#x
F9;ng s&#x
F4; c&#x
F4; la trang tr&#x
ED;, c&#x
F2;n điểm th&#x
EA;m d&#x
E2;u t&#x
E2;y, Thẩm T&#x
ED;ch Ph&#x
E0;m thầm than, chia tay nhiều năm như vậy, người đối diện tê vẫn c&#x
F2;n như cũ nhớ r&#x
F5; sở th&#x
ED;ch của m&#x
EC;nh. Kh&#x
F4;ng kh&#x
ED; đ&#x
E3; c&#x
F3; ch&#x
FA;t lạnh, người nam nhi lu&#x
F4;n lu&#x
F4;n trấn tĩnh lại c&#x
F3; ch&#x
FA;t thất thố: "Thẩm T&#x
ED;ch Ph&#x
E0;m, em thật sự muốn đi du học?". C&#x
F4; cười gật gật đầu: "Ừ, T&#x
F4;i muốn đi du học, c&#x
F3; g&#x
EC; chuyện sao?" C&#x
E1;nh m&#x
F4;i của Nghi&#x
EA;m Hằng mấp m&#x
E1;y, từ từ n&#x
F3;i ra một loại hương vị chua x&#x
F3;t nh&#x
E0;n nhạt: "Em c&#x
F2;n hận anh sao? C&#x
F2;n nghi ngờ anh? Anh chỉ muốn n&#x
F3;i, em c&#x
F3; thể đến anh một cơ hội giỏi kh&#x
F4;ng, d&#x
F9; l&#x
E0; bao l&#x
E2;u anh cũng đều nguyện &#x
FD; chờ đợi". "Thật xin lỗi." C&#x
F4; mở miệng kh&#x
F4;ng lưu lo&#x
E1;t: "T&#x
F4;i v&#x
E0; anh.......kh&#x
F4;ng c&#x
F2;n khả năng nữa rồi." Cuối c&#x
F9;ng, c&#x
E1;i c&#x
E2;u cơ trong l&#x
F2;ng cũng n&#x
F3;i ra được. Tr&#x
EA;n mặt anh bỗng nhi&#x
EA;n xuất hiện một loại ủ rũ suy sụp, Thẩm T&#x
ED;ch Ph&#x
E0;m ngẩng đầu, lặp lại: "Thực xin lỗi!" vào l&#x
F2;ng thầm mắng bản th&#x
E2;n, cự tuyệt l&#x
E0; một loại dũng kh&#x
ED;, ch&#x
ED;nh m&#x
EC;nh khăng khăng nếu chưa đến ph&#x
FA;t cuối sẽ kh&#x
F4;ng mở miệng; mang đến n&#x
EA;n c&#x
F4; kh&#x
F4;ng muốn đối mặt, ch&#x
ED;nh x&#x
E1;c m&#x
E0; n&#x
F3;i, ch&#x
ED;nh l&#x
E0; kh&#x
F4;ng t&#x
EC;nh nguyện mở miệng n&#x
F3;i ra ba từ "Thật xin lỗi", bởi v&#x
EC; đến cuối c&#x
F9;ng c&#x
F3; bao nhi&#x
EA;u thương tổn, tư vị vào đ&#x
F3; c&#x
F4; đều đ&#x
E3; nếm qua, thực sự kh&#x
F4;ng muốn xảy ra với một người n&#x
E0;o nữa. Rũ l&#x
E0;n mày xuống, c&#x
F4; tiếp tục giải th&#x
ED;ch: "Thật ra t&#x
F4;i kh&#x
F4;ng hận anh. Trước cơ t&#x
F4;i lu&#x
F4;n lu&#x
F4;n tự hỏi bản th&#x
E2;n, cuối c&#x
F9;ng l&#x
E0; hận anh nhiều hơn xuất xắc y&#x
EA;u anh nhiều hơn, t&#x
F4;i đ&#x
E3; tự hỏi ch&#x
ED;nh m&#x
EC;nh nhiều năm, hiện tại rốt cục t&#x
F4;i cũng hiểu được, kh&#x
F4;ng c&#x
F3; y&#x
EA;u sẽ kh&#x
F4;ng c&#x
F3; hận. Nghi&#x
EA;m Hằng, anh biết kh&#x
F4;ng, trước đ&#x
E2;y t&#x
F4;i lu&#x
F4;n cảm thấy c&#x
E1;ch anh thật xa, lu&#x
F4;n lu&#x
F4;n kh&#x
F4;ng ngừng đuổi theo bước ch&#x
E2;n của anh, từng ở trước mặt anh thấp k&#x
E9;m như vậy. Nhưng hiện tại, t&#x
F4;i mới ph&#x
E1;t hiện ra, t&#x
F4;i c&#x
F3; thể rất b&#x
EC;nh tĩnh gặp anh, cho n&#x
EA;n........" "Kh&#x
F4;ng cần n&#x
F3;i tiếp nữa". Nghi&#x
EA;m Hằng mở miệng ngắt lời của c&#x
F4;, chua x&#x
F3;t nồng đậm: "Người n&#x
F3;i xin lỗi n&#x
EA;n l&#x
E0; anh. Tất cả những điều n&#x
E0;y l&#x
E0; anh tự l&#x
E0;m tự chịu, cho d&#x
F9; hiện tại, anh biết anh kh&#x
F4;ng c&#x
F3; tư c&#x
E1;ch y&#x
EA;u cầu em trở về b&#x
EA;n anh. Chỉ l&#x
E0;, anh biết t&#x
EC;nh cảm của bản th&#x
E2;n. Bố năm trước đ&#x
E2;y, anh ở nước Mỹ, đ&#x
E3; từng một lần hối hận đau khổ, mang lại n&#x
EA;n, vội v&#x
E0;ng muốn c&#x
F9;ng bản th&#x
E2;n đ&#x
E1;nh cuộc một lần, cuối c&#x
F9;ng, vẫn l&#x
E0; bản th&#x
E2;n đ&#x
E1;nh gi&#x
E1; qu&#x
E1; cao vị tr&#x
ED; của m&#x
EC;nh vào l&#x
F2;ng em rồi." Thẩm T&#x
ED;ch Ph&#x
E0;m cười khổ một ch&#x
FA;t: "Đ&#x
E3; l&#x
E0; qu&#x
E1; khứ, cũng đừng nhắc lại!". Anh thản nhi&#x
EA;n cười, lại kh&#x
F4;ng biết n&#x
EA;n mở miệng n&#x
F3;i ra từ đ&#x
E2;u: "Được rồi, kh&#x
F4;ng nhắc lại nữa." Anh đứng dậy đi trả tiền, chuyển phiên người l&#x
FA;c trở về đ&#x
E3; kh&#x
F4;ng thấy b&#x
F3;ng d&#x
E1;ng Thẩm T&#x
ED;ch Ph&#x
E0;m đ&#x
E2;u, tr&#x
EA;n b&#x
E0;n chỉ c&#x
F2;n lại mẩu giấy. "Mu&#x
F4;n hoa một đ&#x
EA;m rụng tả tơi; Thiếp sắp đi xa tới ch&#x
E2;n trời; Tiễn biệt qu&#x
E2;n t&#x
E2;m, đ&#x
E8;n một ngọn; Lưu luyến vĩnh biệt kh&#x
F4;ng nỡ rời; Từ nay tương kiến sầu trăm ngả; bỏ ra bằng tương niệm cả một đời."* (* mấy c&#x
E2;u n&#x
E0;y l&#x
E0; m&#x
EC;nh dựa từ &#x
FD; của c&#x
E2;u, m&#x
E0; "trảm" th&#x
E0;nh thơ, n&#x
EA;n c&#x
F3; chỗ lủng củng mọi người g&#x
F3;p &#x
FD; nh&#x
E9;^^, nội dung cũng l&#x
E0; lời chia tay m&#x
E0; th&#x
F4;i^^). Kh&#x
F3;e mắt run run, sở hữu theo một nỗi niềm đau đớn c&#x
F9;ng tự giễu tr&#x
E0;o l&#x
EA;n từ đ&#x
E1;y l&#x
F2;ng—- khi c&#x
F2;n trẻ qu&#x
E1; ng&#x
F4;ng cuồng, anh phụ bạc c&#x
F4;, cù đầu lại, c&#x
F4; đ&#x
E3; kh&#x
F4;ng c&#x
F2;n ở đấy, cũng kh&#x
F4;ng c&#x
F3; c&#x
E1;ch n&#x
E0;o đối diện. Điều n&#x
E0;y l&#x
E0; kết th&#x
FA;c tốt nhất, chỉ l&#x
E0;, anh hy vọng c&#x
F4; hạnh ph&#x
FA;c. Anh đ&#x
E3; từng chạy đi qu&#x
E1; xa, m&#x
E0; c&#x
F4; th&#x
EC; kh&#x
F4;ng thể vĩnh viễn chờ đợi ở chỗ cũ, những điều n&#x
E0;y anh sớm đ&#x
E3; r&#x
F5;, anh chỉ l&#x
E0; hối hận, chỉ l&#x
E0; tr&#x
E1;ch bản th&#x
E2;n kh&#x
F4;ng biết tr&#x
E2;n trọng, cứ trơ mắt nh&#x
EC;n hạnh ph&#x
FA;c vụt tr&#x
F4;i khỏi tầm tay. Đ&#x
E3; vậy th&#x
EC; l&#x
E0;m một người lạ quen thuộc thuộc nhất, từ ni về sau gặp mặt kh&#x
F4;ng bằng ho&#x
E0;i niệm. Đ&#x
E3; từng y&#x
EA;u c&#x
F4;, hiện tại y&#x
EA;u c&#x
F4;, anh cũng kh&#x
F4;ng hối hận. Đ&#x
F3; l&#x
E0; điều đẹp nhất, anh biết; thời gian tuyệt vời v&#x
F4; c&#x
F9;ng, ch&#x
ED;nh l&#x
E0; khi c&#x
F3; người ấy ở b&#x
EA;n, y&#x
EA;u m&#x
EC;nh say đắm, l&#x
E0; lúc người ấy đem cả thời tuổi trẻ thanh xu&#x
E2;n đ&#x
E1;ng gi&#x
E1; nhất của người bé g&#x
E1;i d&#x
E2;ng hiến đến m&#x
EC;nh. Cứ như vậy, từ nay bắt đầu c&#x
F3; một h&#x
EC;nh b&#x
F3;ng trong tim, để anh trầm lặng ho&#x
E0;i niệm, mang lại d&#x
F9; đ&#x
EA;m c&#x
F3; đen, cũng sẽ kh&#x
F4;ng tĩnh mịch. —-đến b&#x
E2;y giờ mới biết qu&#x
ED; trọng kh&#x
F4;ng phải đ&#x
E3; qu&#x
E1; muộn rồi sao?! Haizzz... —————– Th&#x
E0;nh phố th&#x
E1;ng 5, nửa đầu m&#x
F9;a h&#x
E8;, Thẩm T&#x
ED;ch Ph&#x
E0;m đi tr&#x
EA;n đường, tận hưởng hơi n&#x
F3;ng rực của &#x
E1;nh mặt trời. C&#x
F4; mấp m&#x
E1;y kh&#x
F3;e miệng, n&#x
F3;i thầm lời "Tạm biệt", đ&#x
F3;n nhận cơn gi&#x
F3; nhẹ, cảm thấy &#x
E1;nh nắng thật tốt, phiền muộn tr&#x
FA;t đi, một ch&#x
FA;t chua x&#x
F3;t vào l&#x
F2;ng cuối c&#x
F9;ng cũng bốc hơi hết, chỉ để lại một h&#x
EC;nh b&#x
F3;ng, cứ như vậy đi, để mang đến n&#x
F3; ch&#x
F4;n s&#x
E2;u dưới đ&#x
E1;y l&#x
F2;ng. Trời thế n&#x
E0;y, hẳn c&#x
F3; t&#x
EA;n l&#x
E0; "B&#x
E1;n hạ", nửa m&#x
F9;a h&#x
E8;, c&#x
F3; ch&#x
FA;t n&#x
F3;ng dai dẳng, nhưng lại kh&#x
F4;ng qu&#x
E1; ch&#x
F3;i chang. C&#x
E1;i t&#x
EA;n thật &#x
F4;n h&#x
F2;a. Nếu H&#x
E0; T&#x
F4; Diệp biết được nhất định sẽ n&#x
F3;i với c&#x
F4;: "B&#x
E1;n hạ l&#x
E0; thuốc đ&#x
F4;ng y, phân tách l&#x
E0;m Khương b&#x
E1;n hạ, Ph&#x
E1;p b&#x
E1;n hạ, Kh&#x
FA;c b&#x
E1;n hạ, Tr&#x
FA;c lịch b&#x
E1;n hạ, chuy&#x
EA;n t&#x
E1;o thấp h&#x
F3;a đ&#x
E0;m, h&#x
E0;ng nghịch ngừng n&#x
F4;n, ti&#x
EA;u thực đ&#x
EC;nh tả. Trong c&#x
E1;c đơn thuốc c&#x
F3; canh b&#x
E1;n hạ bạch thuật thi&#x
EA;n ma v&#x
E0; canh b&#x
E1;n hạ hậu ph&#x
E1;c." Bệnh nghề nghiệp của b&#x
E1;c sĩ, Thẩm T&#x
ED;ch Ph&#x
E0;m cười thầm— nhưng, anh hiện tại ở nơi n&#x
E0;o, c&#x
F4; đ&#x
E3; rất l&#x
E2;u kh&#x
F4;ng gặp rồi. ———- C&#x
F4; muốn đi sở hữu v&#x
E0;i bộ quần &#x
E1;o m&#x
F9;a h&#x
E8;, lại tiện download cho bố mẹ một ch&#x
FA;t quần &#x
E1;o, coi như trước khi đi bé g&#x
E1;i c&#x
F3; thể b&#x
E0;y tỏ l&#x
F2;ng hiếu thảo cuối c&#x
F9;ng. Ở chỗ quầy thời trang Nam, chọn &#x
E1;o sơ mi mang lại Thẩm bố, nhớ lại Thẩm mẹ kh&#x
F4;ng ngừng nhắc: "Bố m&#x
E0;y th&#x
ED;ch mặc loại vải sợi, nhưng mỗi lần giặt đều phải d&#x
F9;ng m&#x
E1;y, chẳng bao l&#x
E2;u n&#x
F3; đ&#x
E3; th&#x
E0;nh quả b&#x
F3;ng." Lại cầm l&#x
EA;n một bộ m&#x
E0;u xanh lam: "Bố m&#x
E0;y kh&#x
F4;ng th&#x
ED;ch m&#x
E0;u nhợt nhạt, lại kh&#x
F4;ng muốn mặc m&#x
E0;u qu&#x
E1; đậm." Thẩm T&#x
ED;ch Ph&#x
E0;m vụng trộm cười, c&#x
F4; định đi tới c&#x
E1;i quầy chuy&#x
EA;n b&#x
E1;n đồ thể thao, download cho bố một c&#x
E1;i &#x
E1;o T-shirt m&#x
E0;u đỏ, để &#x
F4;ng hồi xu&#x
E2;n một ch&#x
FA;t. Bỗng nhi&#x
EA;n, c&#x
F4; nh&#x
EC;n thấy một c&#x
E1;i &#x
E1;o sơ mi m&#x
E0;u trắng, kiểu d&#x
E1;ng đơn giản, nhưng lại c&#x
F3; c&#x
E1;i gi&#x
E1; xa xỉ, giống với c&#x
E1;i &#x
E1;o tê m&#x
E0; H&#x
E0; T&#x
F4; Diệp đ&#x
E3; mặc ở h&#x
F4;n lễ của L&#x
FD; Giới. Ng&#x
E0;y h&#x
F4;m ấy, anh chỉ mặc một c&#x
E1;i &#x
E1;o sơ ngươi b&#x
EC;nh thường, bộ com l&#x
EA;, bởi v&#x
EC; Kh&#x
E2;u Thi&#x
EA;n n&#x
F3;i cho anh trăm ng&#x
E0;n lần kh&#x
F4;ng được ph&#x
E9;p nổi bật hơn ch&#x
FA; rể, nhưng lúc c&#x
F4; nh&#x
EC;n anh, c&#x
F9;ng với mọi người ở đấy, kh&#x
F4;ng hề thấy l&#x
F3;a mắt, chỉ l&#x
E0; loại kh&#x
ED; chất b&#x
EC;nh thản ẩn dấu b&#x
EA;n trong, hồn nhi&#x
EA;n thi&#x
EA;n th&#x
E0;nh, thật l&#x
E0; l&#x
E0;m mang lại c&#x
F4; c&#x
E0;ng nh&#x
EC;n c&#x
E0;ng ng&#x
E2;y dại. Lấy ra di động nh&#x
EC;n xem, kh&#x
F4;ng c&#x
F3; tin nhắn tốt số điện thoại hiển thị, c&#x
F4; hơi thở d&#x
E0;i, một loại mất m&#x
E1;t nho nhỏ kh&#x
F3; n&#x
F3;i th&#x
E0;nh lời. Anh n&#x
F3;i đi v&#x
F9;ng n&#x
FA;i, lại kh&#x
F4;ng đến c&#x
F4; biết thời gian ch&#x
ED;nh x&#x
E1;c, c&#x
F4; c&#x
F3; ch&#x
FA;t bất an, kh&#x
F4;ng khỏi bắt đầu nhớ nhung vào l&#x
F2;ng. ———— Về đến nh&#x
E0;, vừa đ&#x
FA;ng l&#x
FA;c gia đ&#x
EC;nh của d&#x
EC; tới chơi, c&#x
F3; đứa ch&#x
E1;u nhỏ Độ Độc l&#x
E0; vắng mặt, chị d&#x
E2;u thở d&#x
E0;i: "Sau lúc ăn ngừng cơm tối, n&#x
F3; n&#x
F3;i l&#x
E0; người kh&#x
F4;ng thoải m&#x
E1;i, buồn n&#x
F4;n, ch&#x
E1;u kh&#x
F4;ng để n&#x
F3; tới, l&#x
FA;c nữa tảo về sẽ tải một &#x
ED;t thuốc, thật sự kh&#x
F4;ng muốn đi kh&#x
E1;m ch&#x
FA;t n&#x
E0;o." Mẹ Thẩm rất c&#x
F3; cảm x&#x
FA;c, n&#x
F3;i: "Buồn n&#x
F4;n n&#x
F3;i nhỏ kh&#x
F4;ng nhỏ, n&#x
F3;i lớn cũng kh&#x
F4;ng lớn, đ&#x
FA;ng rồi, sao kh&#x
F4;ng đi kh&#x
E1;m đ&#x
F4;ng y đi." Đột nhi&#x
EA;n dường như nhớ ra c&#x
E1;i g&#x
EC;: "Nh&#x
E0; của b&#x
E1;c c&#x
F3; rất nhiều b&#x
E0;i thuốc loại n&#x
E0;y, b&#x
E1;c bảo Ph&#x
E0;m Ph&#x
E0;m lấy đến mấy người coi thử nha!" Thẩm T&#x
ED;ch Ph&#x
E0;m kỳ qu&#x
E1;i: "Từ l&#x
FA;c n&#x
E0;o m&#x
E0; nhỏ lại đi kh&#x
E1;m đ&#x
F4;ng y nhiều như vậy, chẳng qua l&#x
E0; một lần mất ngủ với một lần sốt th&#x
F4;i." Thẩm mẹ giải th&#x
ED;ch: "Aizzz—-kh&#x
F4;ng phải vào quyển s&#x
E1;ch kia kẹp một đống b&#x
E0;i thuốc sao, mấy h&#x
F4;m trước một người đem tới, n&#x
F3;i l&#x
E0; s&#x
E1;ch mượn của con, sau đ&#x
F3; mẹ lật lật v&#x
E0;i trang, thấy b&#x
EA;n trong kẹp kh&#x
F4;ng &#x
ED;t phương thuốc, đo&#x
E1;n rằng c&#x
F3; thể l&#x
E0; viết đến con, n&#x
EA;n liền t&#x
F9;y &#x
FD; vứt l&#x
EA;n gi&#x
E1; s&#x
E1;ch ấy." Thẩm T&#x
ED;ch Ph&#x
E0;m mở khổng lồ mắt, kh&#x
F4;ng thể tin: "Đợi ch&#x
FA;t, nhỏ đi t&#x
EC;m xem!". B&#x
EA;n trong s&#x
E1;ch thuốc đ&#x
F4;ng y kia, c&#x
F3; kẹp một tập b&#x
E0;i thuốc thật d&#x
E0;y, bị c&#x
F4; sơ &#x
FD; xếp vào chồng s&#x
E1;ch tham khảo, nếu kh&#x
F4;ng c&#x
F3; Thẩm mẹ nhắc nhở c&#x
F4; nhất định đ&#x
E3; kh&#x
F4;ng để &#x
FD; đến rồi. Mở mở lật lật xem thử, tr&#x
EA;n mặt giấy đều c&#x
F3; đ&#x
E1;nh dấu được l&#x
E0;m cẩn thận: "Cảm c&#x
FA;m", "Sốt bởi vì cảm lạnh", "Ho khan", "Đau dạ d&#x
E0;y", "N&#x
F4;n &#x
F3;i", "Ho l&#x
E2;u", "Đau đầu", ở g&#x
F3;c ph&#x
ED;a dưới c&#x
F9;ng l&#x
E0; chữ k&#x
FD; của b&#x
E1;c sĩ: H&#x
E0; T&#x
F4; Diệp. Chỉ c&#x
F3; c&#x
E1;c b&#x
E0;i thuốc, kh&#x
F4;ng c&#x
F3; giấy tờ n&#x
E0;o kh&#x
E1;c, c&#x
F4; lật lật v&#x
E0;i lần cuốn s&#x
E1;ch tr&#x
EA;n tay, đều kh&#x
F4;ng c&#x
F3; lưu lấy một chữ một từ. Trong l&#x
F2;ng như c&#x
F3; lửa đốt chạy đến ph&#x
F2;ng kh&#x
E1;ch hỏi Thẩm mẹ: "Quyển s&#x
E1;ch n&#x
E0;y l&#x
FA;c n&#x
E0;o được mang tới đ&#x
E2;y thế mẹ?" Thẩm mẹ nhận lấy mấy b&#x
E0;i thuốc của c&#x
F4;, cũng kh&#x
F4;ng ngẩng đầu l&#x
EA;n: "Năm ng&#x
E0;y trước, khi ấy nhỏ đi tới nh&#x
E0; b&#x
E0; ngoại, về sau mẹ cũng qu&#x
EA;n n&#x
F3;i mang lại con, người gi&#x
E0; cả tr&#x
ED; nhớ n&#x
E0;y cũng kh&#x
F4;ng d&#x
F9;ng được nữa rồi—-a, ch&#x
ED;nh l&#x
E0; c&#x
E1;i n&#x
E0;y, trị n&#x
F4;n mửa mệt mỏi". Thẩm T&#x
ED;ch Ph&#x
E0;m tới gần nh&#x
EC;n, rồi đọc l&#x
EA;n: "Đột nhi&#x
EA;n n&#x
F4;n mửa, k&#x
E8;m sốt nhẹ tay ch&#x
E2;n lạnh, đầu v&#x
E0; cơ thể mệt mỏi—d&#x
F9;ng hoắc hương ch&#x
ED;nh kh&#x
ED; t&#x
E1;n; N&#x
F4;n mửa c&#x
F3; m&#x
F9;i chua, bệnh ợ hơi k&#x
E9;n ăn—d&#x
F9;ng bảo h&#x
F2;a vi&#x
EA;n; N&#x
F4;n mửa nuốt chua, tức ngực trướng bụng—-d&#x
F9;ng canh tứ nghịch với b&#x
E1;n hạ, hậu ph&#x
E1;c."

Thẩm mẹ giảo hoạt cười: "Thằng nh&#x
F3;c n&#x
E0;y l&#x
E0; b&#x
E1;c sĩ? Tr&#x
F4;ng như thế n&#x
E0;o cũng kh&#x
F4;ng giống thầy thuốc, nhỏ quen biết ở đ&#x
E2;u đứa nhỏ đẹp trai như vậy, bé với n&#x
F3; quan tiền hệ thế n&#x
E0;o rồi?" C&#x
F4; n&#x
F3;i quanh teo chẳng th&#x
E0;nh c&#x
E2;u: "Kh&#x
F4;ng....kh&#x
F4;ng c&#x
F3; quan tiền hệ, ....bạn b&#x
E8;, chỉ l&#x
E0; bạn b&#x
E8; th&#x
F4;i." Thẩm T&#x
ED;ch Ph&#x
E0;m sau thời điểm n&#x
F3;i xong, tim đập th&#x
EC;nh thịch , thiếu ch&#x
FA;t nữa liền kh&#x
F4;ng thở nổi, c&#x
F4; kh&#x
F4;ng ngừng tự hỏi bản th&#x
E2;n, rốt cục anh l&#x
E0;m như vậy, dốc l&#x
F2;ng quan lại t&#x
E2;m ch&#x
ED;nh m&#x
EC;nh như vậy, v&#x
F4; thanh v&#x
F4; thức, chẳng lẽ—- Một &#x
E1;nh chớp suy nghĩ vụt qua trong đầu, c&#x
E1;i điều ngộ ra n&#x
E0;y khiến c&#x
F4; kh&#x
F4;ng khỏi run run, vừa sợ h&#x
E3;i lại thấy vui sướng. Chị d&#x
E2;u nh&#x
EC;n b&#x
E0;i thuốc: "Vậy để ch&#x
E1;u đi ra quầy thuốc trước khu nh&#x
E0; bốc v&#x
E0;i thang, chậm th&#x
EC; l&#x
E1;t nữa lại đ&#x
F3;ng cửa mất." Thẩm T&#x
ED;ch Ph&#x
E0;m giật m&#x
EC;nh một c&#x
E1;i, nhảy dựng l&#x
EA;n: "Em đi, em đi, chỗ đấy em quen, để em đi tốt hơn." Lại l&#x
E0; một l&#x
E0;n s&#x
F3;ng từ chối. Bố Thẩm đi ra giải v&#x
E2;y: "Để mang đến Ph&#x
E0;m Ph&#x
E0;m đi đi, gần đ&#x
E2;y n&#x
F3; kh&#x
F4;ng c&#x
F3; việc g&#x
EC;, luẩn quẩn ở nh&#x
E0;, đều ph&#x
EC; ra rồi." bé đường đ&#x
E3; đi qua bao nhi&#x
EA;u lần, c&#x
F9;ng anh, hai người s&#x
F3;ng vai về nh&#x
E0;, đi tới c&#x
E1;i hồ ở giữa tiểu khu, một bé đường rẽ phải, một c&#x
E1;i th&#x
EC; lại ngoặt thanh lịch tr&#x
E1;i. C&#x
F4; cũng sẽ kh&#x
F4;ng con quay đầu nh&#x
EC;n b&#x
F3;ng d&#x
E1;ng H&#x
E0; T&#x
F4; Diệp, c&#x
F3; lẽ l&#x
E0; trước kia c&#x
F4; thật sự chậm hiểu, n&#x
F3;i một c&#x
E1;ch ch&#x
ED;nh x&#x
E1;c l&#x
E0;, bị l&#x
E1; bịt mắt.* (* nguy&#x
EA;n văn c&#x
E2;u n&#x
F3;i l&#x
E0;一叶障目,不见泰山: nghĩa l&#x
E0; bị l&#x
E1; bít mắt, kh&#x
F4;ng thấy Th&#x
E1;i sơn. Đ&#x
E2;y l&#x
E0; một c&#x
E2;u vào Luận ngữ^^). Bất tri bất gi&#x
E1;c, H&#x
E0; T&#x
F4; Diệp đi v&#x
E0;o cuộc sống của c&#x
F4;. Đối với Thẩm T&#x
ED;ch Ph&#x
E0;m m&#x
E0; n&#x
F3;i, anh l&#x
E0; b&#x
E1;c sĩ diệu thủ nh&#x
E2;n t&#x
E2;m*, l&#x
E0; người bạn chẳng c&#x
F3; g&#x
EC; kh&#x
F3; n&#x
F3;i, đời n&#x
E0;y, c&#x
F4; may mắn mới c&#x
F3; thể gặp được một người như vậy, thế m&#x
E0; chưa từng suy nghĩ qua quan liêu hệ trong l&#x
FA;c đ&#x
F3; của bọn họ. (*diệu thủ nh&#x
E2;n t&#x
E2;m: b&#x
E0;n tay kỳ diệu c&#x
F3; l&#x
F2;ng thương người) xuất xắc l&#x
E0;, cảm gi&#x
E1;c của ch&#x
ED;nh m&#x
EC;nh đối với anh—- bởi v&#x
EC; qu&#x
E1; quen thuộc thuộc khi c&#x
F3; một người ở cạnh b&#x
EA;n, sẽ lu&#x
F4;n lu&#x
F4;n cảm thấy tất cả đều l&#x
E0; điều đương nhi&#x
EA;n. —————– sau khi nh&#x
EC;n b&#x
E1;n hạ c&#x
F4; mới thất vọng, một vật h&#x
EC;nh tr&#x
F2;n m&#x
E0;u n&#x
E2;u, một ch&#x
FA;t cũng kh&#x
F4;ng giống với thứ c&#x
F4; coi qua, nếu kh&#x
F4;ng phải l&#x
E0; l&#x
E1;, kh&#x
F4;ng phải l&#x
E0; củ, th&#x
EC; c&#x
E1;i vi&#x
EA;n tr&#x
F2;n tr&#x
F2;n n&#x
E0;y l&#x
E0; c&#x
E1;i g&#x
EC;. Cuối c&#x
F9;ng vẫn l&#x
E0; người b&#x
E1;n thuốc, sau thời điểm thấy &#x
E1;nh mắt nghi ngờ của c&#x
F4;, liền giải th&#x
ED;ch: "Đ&#x
E2;y l&#x
E0; Ph&#x
E1;p b&#x
E1;n hạ, điều chế b&#x
E1;n hạ chỉ d&#x
F9;ng th&#x
E2;n củ th&#x
F4;i." H&#x
E0; T&#x
F4; Diệp trước đ&#x
E2;y đ&#x
E3; từng n&#x
F3;i c&#x
F4; trăm ng&#x
E0;n lần kh&#x
F4;ng thể tr&#x
F4;ng mặt m&#x
E0; bắt h&#x
EC;nh dong được, thuốc đ&#x
F4;ng y nh&#x
EC;n tới kh&#x
F4;ng chớp mắt, c&#x
F4;ng dụng rất lớn, chỉ l&#x
E0; c&#x
F4; cảm thấy thật uổng ph&#x
ED; mang đến một c&#x
E1;i t&#x
EA;n dễ nghe như vậy. B&#x
E1;n hạ———-c&#x
F3; lẽ ch&#x
ED;nh l&#x
E0; như thế n&#x
E0;y: Giống với bật quạt điện sẽ kh&#x
F4;ng cảm thấy n&#x
F3;ng, sớm tối m&#x
E1;t mẻ, như kem mới ra l&#x
F2;, như tr&#x
E1;i c&#x
E2;y rau củ cỏ đang chuyển m&#x
F9;a lặng lẽ, một c&#x
E1;i t&#x
EA;n &#x
F4;n h&#x
F2;a, đượm t&#x
EC;nh, giống như trong đ&#x
F4;ng y định nghĩa b&#x
E1;n hạ: Cay, ấm. Nh&#x
EC;n người b&#x
E1;n th&#x
E0;nh thạo bốc thuốc, c&#x
F4; m&#x
ED;m miệng vụng trộm cười, H&#x
E0; T&#x
F4; Diệp, d&#x
F9;ng c&#x
E1;i g&#x
EC; để h&#x
EC;nh dung anh đ&#x
E2;y. Cuối c&#x
F9;ng vẫn l&#x
E0; nhịn kh&#x
F4;ng được đi tới dưới tầng nh&#x
E0; anh, r&#x
F5; r&#x
E0;ng biết anh kh&#x
F4;ng c&#x
F3; nh&#x
E0;, nhưng vẫn một m&#x
EC;nh đứng ph&#x
ED;a dưới, ng&#x
E2;y ngốc nh&#x
EC;n một l&#x
FA;c l&#x
E2;u. Trước tê từ cửa sổ của anh, ngọn đ&#x
E8;n sắc cam sẽ xuy&#x
EA;n qua m&#x
E0;n đ&#x
EA;m đen nồng đậm, quầng s&#x
E1;ng lan tỏa ra một khoảng ấm &#x
E1;p, mỗi lần c&#x
F4; tới đ&#x
E2;y đều nh&#x
EC;n thấy, giống như tr&#x
E1;i tim bỗng th&#x
F4;ng minh sắc sảo lạ thường, c&#x
F4; cảm thấy như c&#x
F3; loại ảo gi&#x
E1;c được chờ đợi. Th&#x
EC; ra, anh đ&#x
E3; đợi c&#x
F4; l&#x
E2;u lắm rồi. Nhưng hiện tại, tối đen một mảng, trong l&#x
F2;ng c&#x
F4; bỗng nhi&#x
EA;n c&#x
F3; loại cảm x&#x
FA;c mang t&#x
EA;n tưởng niệm. Kh&#x
F4;ng phải chưa từng c&#x
F3; tương tư, kh&#x
F4;ng phải chưa từng nh&#x
EC;n vật nhớ người, chỉ l&#x
E0;, chưa từng c&#x
F3; một lần nghĩ lại những điều như vậy..... Bỗng nhi&#x
EA;n, trở tay kh&#x
F4;ng kịp. Giống như một c&#x
E1;i giải nhất qu&#x
E1; lớn đập v&#x
E0;o đầu, cho&#x
E1;ng v&#x
E1;ng hồ đồ, buổi tối sẽ vui sướng m&#x
E0; mất ngủ, nửa đ&#x
EA;m tỉnh giấc c&#x
F2;n phải x&#x
E1;c nhận c&#x
E1;i giải thưởng cơ kh&#x
F4;ng c&#x
F3; ai đoạt lấy. Thẩm T&#x
ED;ch Ph&#x
E0;m sở hữu theo g&#x
F3;i to thuốc đ&#x
F4;ng y ng&#x
E2;y ngốc cười, vào l&#x
F2;ng lại kh&#x
F4;ng n&#x
E9;n được đau khổ, c&#x
F3; phải l&#x
E0; m&#x
EC;nh tự m&#x
EC;nh đa t&#x
EC;nh kh&#x
F4;ng? H&#x
E0; T&#x
F4; Diệp nh&#x
EC;n qua vẫn b&#x
EC;nh thường, d&#x
E1;ng vẻ vẫn trầm tĩnh, đến cuối c&#x
F9;ng ở trong l&#x
F2;ng anh c&#x
F4; chiếm bao nhi&#x
EA;u ph&#x
E2;n lượng!. C&#x
F4; nhịn kh&#x
F4;ng nổi đ&#x
E0;nh gửi đi đến anh một c&#x
E1;i tin nhắn, đơn giản chỉ l&#x
E0; hỏi anh khi n&#x
E0;o th&#x
EC; con quay trở về, nhưng rất l&#x
E2;u cũng kh&#x
F4;ng c&#x
F3; người trả lời. C&#x
F4; lấy di động tắt đi, bất tri bất gi&#x
E1;c mơ mơ hồ hồ ngủ mất. L&#x
FA;c tỉnh lại đ&#x
E3; l&#x
E0; s&#x
E1;ng sớm h&#x
F4;m sau, trong di động trống kh&#x
F4;ng, vào l&#x
F2;ng c&#x
F4; cũng trống vắng, chớp mắt c&#x
F3; cảm gi&#x
E1;c mất m&#x
E1;t. V&#x
F4; lực &#x
FA;p đầu v&#x
E0;o khuỷu tay, c&#x
F4; thở d&#x
E0;i thật d&#x
E0;i, cảm gi&#x
E1;c suy tư l&#x
E2;u ng&#x
E0;y tr&#x
FA;t ra hết thảy, dường như kh&#x
F4;ng thể khống chế. —————– C&#x
F4; đi v&#x
E0;o ch&#x
F9;a d&#x
E2;ng hương, Thẩm mẹ n&#x
F3;i c&#x
E1;i n&#x
E0;y gọi l&#x
E0; Lễ tạ thần. L&#x
FA;c gần đi xa n&#x
EA;n cầu b&#x
EC;nh an. Rong chơi trong s&#x
E2;n, thưởng ngoạn kiến tr&#x
FA;c tr&#x
E1;ng lệ của ch&#x
F9;a miếu, c&#x
E1;c bức tượng lễ b&#x
E1;i nh&#x
E0;o nặn đ&#x
FA;c kết tinh sảo, thưởng thức bức b&#x
ED;ch họa với m&#x
E0;u sắc sơ nguy&#x
EA;n, kh&#x
FA;c nhạc cổ đ&#x
E3; trải qua nhiều tang thương từ vào t&#x
E2;m linh tho&#x
E1;ng lướt qua. D&#x
E1;ng vẻ tiều tụy kh&#x
F4;ng muốn h&#x
F4; hấp, c&#x
F4; ngay cả bước ch&#x
E2;n đều thật nhẹ nh&#x
E0;ng. C&#x
F3; người gi&#x
E0; t&#x
F3;c trắng, cầm vào tay nắm hương nghi ng&#x
FA;t kh&#x
F3;i, l&#x
E0; cầu ý muốn con g&#x
E1;i b&#x
EC;nh an; B&#x
E1;c g&#x
E1;i trung ni&#x
EA;n dập đầu, l&#x
E0; b&#x
E1;i lạy ý muốn cho sự nghiệp học h&#x
E0;nh của nhỏ th&#x
E0;nh t&#x
E0;i, chồng m&#x
EC;nh mạnh khỏe; C&#x
F4; cũng cầu, cầu cho bố mẹ b&#x
EC;nh an, tất cả đều tốt đẹp. C&#x
F2;n c&#x
F3; H&#x
E0; T&#x
F4; Diệp, c&#x
F4; cầu, anh sớm ng&#x
E0;y trở về, b&#x
EC;nh b&#x
EC;nh an an. ............ Cuối c&#x
F9;ng vẫn k&#x
EC;m n&#x
E9;n kh&#x
F4;ng được gọi một c&#x
FA; điện thoại đến anh. Lúc ấy Thẩm T&#x
ED;ch Ph&#x
E0;m đang ở vào rừng c&#x
E2;y của ch&#x
F9;a ph&#x
ED;a sau n&#x
FA;i, c&#x
E2;y trồng kh&#x
F4;ng nhiều lắm, chỉ c&#x
F3; to&#x
E0;n l&#x
E0; tre, rậm rạp xanh ngắt, gi&#x
F3; nhẹ thổi qua, x&#x
E0;o xạc lay động. C&#x
F3; kh&#x
F4;ng &#x
ED;t người gi&#x
E0; đang ngồi thiền, giọng n&#x
F3;i của c&#x
F4; rất nhẹ, rất thấp, cũng kh&#x
F4;ng dấu được vui mừng. H&#x
E0; T&#x
F4; Diệp b&#x
EA;n đ&#x
F3; h&#x
EC;nh như rất n&#x
E1;o nhiệt, c&#x
F4; c&#x
F3; thể nghe thấy tiếng gi&#x
F3; g&#x
E0;o th&#x
E9;t, c&#x
F2;n c&#x
F3; tiếng người kh&#x
F4;ng ngừng, c&#x
F4; kh&#x
F4;ng khỏi t&#x
F2; m&#x
F2;: "H&#x
E0; T&#x
F4; Diệp, ồn &#x
E0;o như vậy, c&#x
F3; chuyện g&#x
EC; &#x
E0;?" B&#x
EA;n kia một &#x
E2;m thanh r&#x
E9;o rắt truyền đến: "Hiện tại t&#x
F4;i đang kẹp di động n&#x
F3;i chuyện với c&#x
F4;, t&#x
F4;i b&#x
E2;y giờ tốt tay đều l&#x
E0; ch&#x
E2;m, bệnh nh&#x
E2;n n&#x
E0;y vi&#x
EA;m khớp đ&#x
E3; nhiều năm, gần đ&#x
E2;y nơi n&#x
E0;y ẩm ướt, hơn nữa gi&#x
F3; rất lớn, h&#x
EC;nh như sắp c&#x
F3; cơn mưa to." Thẩm T&#x
ED;ch Ph&#x
E0;m xấu hổ: "C&#x
F3; phải t&#x
F4;i đ&#x
E3; quấy rầy anh giỏi kh&#x
F4;ng, nếu vậy để t&#x
F4;i c&#x
FA;p m&#x
E1;y trước." "Kh&#x
F4;ng vấn đề g&#x
EC;, c&#x
F4; đang ở đ&#x
E2;u?" "Ch&#x
F9;a H&#x
F3;a Thai, ph&#x
ED;a sau th&#x
EC; ra c&#x
F3; rừng tre lớn như vậy, kh&#x
F4;ng kh&#x
ED; rất tốt, mẹ t&#x
F4;i n&#x
F3;i trước khi đi để cho t&#x
F4;i tới đ&#x
E2;y b&#x
E1;i phật, cầu một quẻ b&#x
EC;nh an. Đ&#x
FA;ng rồi, anh lúc n&#x
E0;o th&#x
EC; trở về?". " tía ng&#x
E0;y sau, c&#x
F4; c&#x
F3; xin b&#x
F9;a b&#x
EC;nh an kh&#x
F4;ng? Chủ tr&#x
EC; nơi ấy viết b&#x
F9;a b&#x
EC;nh an rất linh nghiệm." "T&#x
F4;i c&#x
F2;n kh&#x
F4;ng biết c&#x
F3; mấy c&#x
E1;i như thế nha! Chưa xin được." "Kh&#x
F4;ng vội, chờ t&#x
F4;i trở lại, ch&#x
FA;ng ta c&#x
F9;ng đi c&#x
F3; được kh&#x
F4;ng?" Tim c&#x
F4; cứ vậy đập th&#x
EC;nh thịch thật lợi hại: "Được th&#x
F4;i, &#x
E0; đ&#x
FA;ng rồi, h&#x
F4;m qua t&#x
F4;i gửi tin nhắn đến anh, tại sao kh&#x
F4;ng nhắn lại?" H&#x
E0; T&#x
F4; Diệp rất gớm ngạc: "L&#x
FA;c n&#x
E0;o thế, t&#x
F4;i chưa nhận được, ở đ&#x
E2;y t&#x
ED;n hiệu rất k&#x
E9;m, di động phải phải "di" mới c&#x
F3; thể "động" nha!." Thẩm T&#x
ED;ch Ph&#x
E0;m cười rộ l&#x
EA;n: "Anh con quay về sớm một ch&#x
FA;t, t&#x
F4;i đợi anh." Sau đ&#x
F3; lại nhận ra những lời n&#x
E0;y thật sự c&#x
F3; ch&#x
FA;t kỳ kỳ, vội v&#x
E0;ng bổ sung một c&#x
E2;u: "T&#x
F4;i n&#x
F3;i.....&#x
FD; của t&#x
F4;i l&#x
E0;, t&#x
F4;i chờ anh trở về c&#x
F9;ng xin b&#x
F9;a b&#x
EC;nh an." H&#x
E0; T&#x
F4; Diệp khẽ cười một tiếng: "T&#x
F4;i biết rồi." sau thời điểm ngắt điện thoại, c&#x
F4; dựa lưng v&#x
E0;o tr&#x
EA;n một c&#x
E2;y tre nhẹ nh&#x
E0;ng cười. L&#x
E1; tre rơi thỉnh thoảng cất cánh xuống, tiếng chu&#x
F4;ng ch&#x
F9;a &#x
E2;m vang từ xa truyền lại, nhì tay c&#x
F4; tạo th&#x
E0;nh chữ thập, b&#x
EC;nh t&#x
E2;m dưỡng kh&#x
ED;, th&#x
E0;nh t&#x
E2;m cầu nguyện. Tr&#x
EA;n đường trở về c&#x
F4; nhận được điện thoại của L&#x
E2;m Ức Th&#x
E2;m , anh muốn gặp c&#x
F4;. L&#x
E2;m Ức Th&#x
E2;m, vẫn cứ tinh thần như trước đ&#x
E2;y, cười tủm tỉm n&#x
F3;i mang đến c&#x
F4;: "T&#x
F4;i từ chức." Một ngụm tr&#x
E0; sặc vào cổ họng, có tới một tr&#x
E0;ng ho khan kịch liệt, Thẩm T&#x
ED;ch Ph&#x
E0;m mở mập mạp mắt, vạn phần kh&#x
F4;ng thể tin: "Anh từ chức, lại n&#x
F3;i đ&#x
F9;a &#x
E0;. L&#x
E2;m Ức Th&#x
E2;m, anh sẽ kh&#x
F4;ng tre gi&#x
E0; măng mọc m&#x
E0; t&#x
F9;y &#x
FD; theo g&#x
F3;t ch&#x
E2;n của t&#x
F4;i chứ!" L&#x
E2;m Ức Th&#x
E2;m nh&#x
ED;u m&#x
E0;y: "Nếu tin n&#x
E0;y c&#x
F2;n chưa đủ khiếp sợ, th&#x
EC; t&#x
F4;i đ&#x
E2;y n&#x
F3;i đến c&#x
F4; một c&#x
E1;i kh&#x
E1;c." Thẩm T&#x
ED;ch Ph&#x
E0;m gật đầu: "T&#x
F4;i cam đoan lần n&#x
E0;y kh&#x
F4;ng uống tr&#x
E0;." "Tin n&#x
E0;y ch&#x
ED;nh l&#x
E0; t&#x
F4;i từ chức đi du học, nguy&#x
EA;n nh&#x
E2;n chủ yếu bởi vì t&#x
F4;i cảm thấy m&#x
EC;nh c&#x
F3; một ch&#x
FA;t x&#x
ED;u x&#x
ED;u th&#x
ED;ch c&#x
F4;, rất xin lỗi nha." Thẩm T&#x
ED;ch Ph&#x
E0;m sững sờ tại chỗ, sau đ&#x
F3; mơ hồ dường như xịt ra v&#x
E0;i chữ: "T&#x
F4;i c&#x
F3; thể cự tuyệt nha!" Anh nheo lại &#x
E1;nh mắt, sở hữu &#x
FD; cười: "Đương nhi&#x
EA;n, ch&#x
FA;ng ta coi trọng b&#x
EC;nh đẳng d&#x
E2;n chủ, nhưng đ&#x
E1;ng tiếc t&#x
F4;i c&#x
F9;ng một trường với c&#x
F4; Johnson Graduate School of Management, Business Administration." C&#x
F4; cười l&#x
EA;n: "Anyway ,welcome&#x
FF0C;But, sorry!". ————–bởi v&#x
EC; người t&#x
F4;i th&#x
ED;ch l&#x
E0; người kh&#x
E1;c.

Bạn đang xem: Yêu em là điều tốt nhất anh từng làm

Yêu Em Là Điều rất tốt Anh Đã làm - Sênh Ly

Tác giả Sênh Ly Bộ sách Thể loại HE Tình trạng Hoàn Thành Định dạng e
Book prc pdf epub azw3 Lượt xem 3117 Từ khóa e
Book prc pdf epub azw3 full Sênh Ly Ngôn Tình văn minh Nhẹ nhàng và ngọt ngào HE Văn học tập phương Đông Nguồn thiennguyetphong.wordpress.com
*

Thể loại: hiện nay đại, nam đó là bác sĩ đông y, vơi nhàng, ngọt ngào, HEĐộ dài: 27 chương
Tình trạng: hoàn edit

“Trên vậy giới này còn có hai loại cảm hứng được coi là lãng mạn: một các loại gọi là đồng cam cộng khổ, loại khác là đồng quy vu tận. Chúng ta cần làm là tranh thủ cùng người mình yêu độc nhất vô nhị đồng cam cộng khổ, rồi cùng tình nhân tiếp theo đồng quy vu tận.”

***

Bạn đã bao giờ trải qua cảm xúc mất hết hy vọng vào tình thương chưa? Sau tình yêu đầu tung vỡ, Thẩm Tích Phàm từng nghĩ, chắc hẳn rằng cả đời này cô cũng quan trọng yêu ai được nữa. Không phải là cô không còn niềm tin vào tình yêu, chỉ cần mối tình trong trắng thời Đại học đã đưa đi toàn bộ lòng sức nóng thành cùng sự vô tư của cô, ấy vậy mà lại đến sau cùng kết viên lại vượt mức cay đắng. Trái tim của Thẩm Tích Phàm chẳng cần sỏi đá, nó chỉ chằng chịt vết thương đến tầm chẳng ai có thể sưởi nóng lên được. Cho tới khi tìm kiếm được phương thuốc hữu hiệu. Và phương thuốc đó với tên Hà sơn Diệp.Bạn đang xem: yêu thương em là điều tuyệt đối nhất anh từng làm

Lần trước tiên Thẩm Tích Phàm gặp mặt Hà tô Diệp, cô là dịch nhân, anh là bác sĩ. Không tồn tại tiếng sét nào nổ ra, cũng chẳng có tình huống vui nhộn trớ trêu như vào những bộ phim truyền hình truyền hình. Anh sạch sẽ sẽ, dịu dàng, nho nhã, trên bạn còn vương hương thơm thuốc đông y, cảm thấy không được để khiến cô mê mệt nhưng lại khiến cho cô thoải mái, an tâm.

Lần vật dụng hai, lần đồ vật ba, rồi lừng chừng bao nhiêu lần sau đó, Thẩm Tích Phàm chợt tất cả cảm giác trong khi mọi tuyến phố họ đi đa số đưa họ gặp mặt nhau. Với lần chạm chán mặt như thế nào cũng không tồn tại gì đặc biệt, cô cùng anh trò chuyện đôi cha câu, anh nhắc với cô về những vị thuốc, mùi vị của bọn chúng ra sao, công dụng chữa bệnh như vậy nào. Từng đó vị dung dịch cô đều trước đó chưa từng uống thử, nhưng mà qua lời đề cập của anh bọn chúng lại trở thành phương thuốc chữa lành lốt thương của cô.

***

Hà sơn Diệp - ngay cả cái tên của anh cũng là một trong vị dung dịch đông y, hương thơm ngai ngái, vị hơi đắng chát cơ mà lại rất có thể xua đi cái nóng sốt ngấm sâu vào cơ thể. Đó cũng là cảm hứng mà Hà tô Diệp đem lại cho đối phương. Tự anh toát ra vẻ sạch sẽ sẽ, thanh mát, lại dịu dàng. Anh không giỏi pha trò, lần chần nói đông đảo lời ngọt ngào, lãng mạn cơ mà anh quan tâm, chu đáo. Con người anh cũng giống như như quá trình anh đang chọn, anh không kiếm cách vén từng bộ phận trên khung hình để tìm ra mầm bệnh, mà nắm vào đó, anh cần sử dụng sự nhẫn nại nhằm lắng nghe từng nhịp đập, dùng sự tinh tế và sắc sảo để quan liền kề từng biểu thị và sử dụng sự tâm thành để cảm nhận thêm các đổi thay.

Lần đầu tiên Hà sơn Diệp gặp mặt Thẩm Tích Phàm, anh là chưng sĩ, cô là căn bệnh nhân. Không có sự rung cồn từ cái nhìn đầu tiên, cũng chẳng có trường hợp éo le dở khóc dở cười cợt như trong số những bộ tè thuyết. Cô giản dị, bình phàm như mọi cô bé khác mà lại cũng không thiếu vẻ khỏe khoắn mẽ, tự do của một người phụ nữ trưởng thành.

Lần lắp thêm hai, lần sản phẩm ba, rồi lưỡng lự bao nhiêu lần sau đó, Hà sơn Diệp đột cảm thấy mình với cô nàng Thẩm Tích Phàm này cũng thật có duyên. Lần gặp mặt mặt nào giữa hai tín đồ họ cũng thật thoải mái, nhẹ nhàng. Cô vui vẻ nghe những câu chuyện về những vị dung dịch đông y, anh cũng khoái lạc kể đến cô. Mấy câu nói qua nói lại tưởng như thật nhạt nhẽo, cầm cố mà hai fan họ lại chẳng muốn xong xuôi ra.

Càng đọc thêm về Thẩm Tích Phàm, Hà tô Diệp càng thấy rõ cô không phải người lạc quan, vô lo vô suy nghĩ như vẻ bề ngoài. Dấu thương từ vượt khứ đã hết chảy máu cơ mà vẫn luôn đau âm ỉ không ngừng. Bạn dạng thân Hà tô Diệp cũng không hẳn người trước đó chưa từng vấp ngã trong tình yêu. Cô gái đầu tiên mà lại anh yêu thật tâm và tha thiết đã không ngần không tự tin giẫm đánh đấm lên anh để có được thành công xuất sắc và danh vọng. Dẫu vậy khác cùng với Thẩm Tích Phàm, anh đầy đủ lý trí, đủ quyết đoán để hoàn toàn gạt quăng quật những di chứng sót lại sau yêu thương tổn, tự bản thân chẩn căn bệnh cũng từ mình chữa bệnh. Chỉ tất cả điều sau khoản thời gian “lành bệnh”, Hà tô Diệp dường như đã chẳng chú ý vị ngọt của tình yêu, thứ nhưng anh nếm được chỉ còn là vị đăng đắng chát của bao vị thuốc hoà quyện. Cho tới khi anh chạm chán được cô Cháo* và ngọt ngào Thẩm Tích Phàm.

***

“Yêu em là điều rất tốt anh vẫn làm” có thể nói rằng là bộ truyện có đậm phong cách của Sênh Ly. Nhẹ nhàng, mộc mạc, đơn giản và ấm áp. Câu chuyện giữa Thẩm Tích Phàm với Hà sơn Diệp không có quá các sóng gió giỏi trắc trở, giải pháp hai nhân vật tìm hiểu nhau với yêu yêu mến nhau cũng ko oanh oanh liệt liệt mà giống như mưa dầm ngấm đất, dịu dàng êm ả thấm vào trọng tâm can.

Cả Thẩm Tích Phàm cùng Hà sơn Diệp đều chưa hẳn người thứ 1 biết yêu. Giữa những năm tháng của tuổi trẻ, bọn họ đều đã có lần yêu một ai đó, yêu thương như thể dốc cạn cả bạn dạng thân mà lại rồi sau cùng lại bị bao gồm tình yêu đó quật ngã. Nhiều năm tiếp theo đó, họ gặp mặt nhau với lại yêu một lượt nữa. Nhưng lần này, không hề có cảm giác rực cháy xuất xắc cuồng nhiệt. Chưa phải bởi họ đã trở cần lạnh nhạt, càng không phải vì chúng ta yêu nhau không đủ nhiều. Đơn giản là vì chưng đó là cách mà người ta yêu nhau.

Vậy nên, nếu như khách hàng đã và đang trải qua cảm hứng mất hết hy vọng vào tình yêu, bởi những tổn thương trong quá khứ hay đơn giản bởi bạn stress vì vẫn phải mong chờ quá lâu, thì cũng chớ lo lắng. Hãy cho phiên bản thân thời gian và hãy tin rằng, ngay lúc này, ở đâu đó ko kể kia, gồm một bạn cũng sẽ vượt qua trăm ngàn gian khổ để đến bên bạn.

Đừng oán giận ông trời đã không để bạn chạm chán đúng fan sớm hơn, mà hãy cảm ơn duyên phận đang để nhị người gặp gỡ nhau khi bạn đã đủ trưởng thành để yêu người đó._______

" ": Trích từ bỏ truyện

Review by#Linh_Hy
Tần -facebook.com/Review
Ngon
Tinh0105Bìa:#Nhan
Tiệp Dư

*Hình ảnh chỉ mang ý nghĩa chất minh họa
Cre pic: Google/huaban

***

Thật ra niềm hạnh phúc chỉ là 1 tiếng “Được!” của anh.

Mấy ngày tiếp theo, cũng là trước sau như một mệt ao ước chết, vô số lịch trình học báo cáo rồi luận văn, từng loại từng cái làm cho cảm xúc của Thẩm Tích Phàm thấp mang lại cực điểm, cô đang sớm bị cảnh báo, Connell là “đại học chiếm đoạt thời gian giấc ngủ bốn năm của bé người”, tuy vậy chân chính trải qua mẫu loại tư vị khổ cực thế này chỉ hoàn toàn có thể tự mình than phiền thôi.

Thời huyết tháng 1 bỗng nhiên chuyển lạnh, gió mùa rét lùa rít thiệt lợi hại, cản bản từ một chiếc trường fan người náo nhiệt ồn ào, tự nhiên trở nên lạng lẽ dị thường, thời tiết cùng con bạn như tất cả điểm tương lân, khắp cơ thể cô cũng bị tối tăm, ưu buồn.

Còn gồm hai ngày nữa chính là tết theo kế hoạch Trung Quốc, nhưng lại ở thị trấn nhỏ dại Newyork đối diện bờ biển này, lại chẳng bao gồm cái không khí đánh tiếng gì, không tồn tại đèn lồng màu đỏ, không có pháo hoa, cũng chẳng thấy dòng fan tập nập đi bán buôn đồ đến năm mới, không có sủi cảo, bánh trôi.

Không có bạn nhà, không tồn tại những lời chúc phúc, cũng không tồn tại anh làm bạn, sinh sống một ngày bằng cả một năm.

Bầu trời Ithaca trống trống rỗng một màu xám, chua xót, có dự báo tuyết rơi cơ mà lại không tồn tại những bông tuyết nhỏ bay bay, khoảng không gian nặng vật nài đè ép trong thâm tâm cô. Ngày trôi qua như vậy, thật sự là cô đơn, tịch mịch.

Ngày như thế, chỉ phù hợp nặng nề hà ngủ,chứ chưa hẳn theo học luận bàn team work bi thảm tẻ ngồi trong chống bày ra phương án.

Cô không khỏi nhướn ngươi ủ dột, bỗng nhiên một thanh âm truyền cho tới tai: “Serena, so với cách làm cô có ý kiến gì không?”

Trong đầu nháy đôi mắt trống rỗng, lưu ý đến bị kéo về tài liệu trước mặt, cô cải tiến lại một ít suy nghĩ, lờ lững mở miệng, từ văn hóa quần thể khách sạn quốc tế cho tới việc quản lí lí, cuối cùng lại bị bổ sung một ít khái niệm quản lí hotel Trung Quốc.

Người phụ trách nhóm suy nghĩ một lúc, gật gật đầu: “Nói không sai, nhưng thông thường thấy cô cực kỳ ít lên tiếng. Vừa rồi cô nói tới văn hóa khách sạn, gồm mấy chỗ rất đúng, do vậy đi, lần sau discussion* (trao đổi) cô làm cho group leader, giành được không?”

Nhìn ánh mắt mong đợi của các tổ viên vào nhóm, cô xấu hổ cười cợt cười, đáp ứng.

Thứ sáu còn tồn tại một môn thi, tuần sau phải bước đầu chuẩn bị công tác học mới, career tracks luận văn vẫn không hoàn thành, hiện tại lại thêm một chiếc lead discussion, quả đúng là họa vô đơn chí.

Đã xong xuôi họp nhóm, thân thể mệt nhọc cùng càm xúc khỏe mạnh làm mang đến cô cảm giác mình hỏng mất rồi.

——–

Sau khi trở về ký túc xá, pha cho bạn dạng thân một bóc tách trà, ngờ ngạc ngồi ở cửa ngõ sổ, bên trên bàn ông chồng lớn chồng nhỏ nhắn tài liệu tham khảo, lại ngần ngừ nên ban đầu từ đâu, thuận tay mở máy tính ra . Trên QQ, MSN lời chúc mừng ko ngừng. Đồng nghiệp, bạn bè trước kia rất nhiều gửi qua đều tấm ảnh đẹp mắt, nóng áp, hoặc khôi hài. Rất nhiều câu chữ chúc mừng trùm kín màn hình.

Thì ra hôm nay là tối giao thừa rồi.

Xem thêm: Nghĩa Của Từ Bu Là Viết Tắt Của Từ Gì ? Cần Lưu Ý Gì Khi Lập Ra Business Unit

Cô gọi điện thoại cảm ứng về nhà, vang lên là giờ đồng hồ pháo nổ inc tai, Thẩm bà mẹ hắng trong cổ họng kêu: “Phạm Phàm, bà bầu với cha rất lưu giữ con, bố con mấy ngày nay cứ nói đến con không yên, ông ngoại với những cô chú hỏi con lúc nào thì trở về.”

Cô nghe xong mũi cảm giác cay cay, nóng vội đáp ứng: “Còn gồm nửa năm nữa thôi, siêu nhanh nhỏ sẽ cù về.”

Thẩm bà bầu thở dài: “Thôi vứt đi không nói nữa, còn nếu không lại xui cả năm, Phàm Phàm, buổi tối hôm nay nhớ phải ăn sủi cảo, những con ko phải một ngày dài không đi ra bên ngoài đấy chứ, bánh trôi gồm không? Đúng rồi, mặt ấy các con tất cả xem được “Đêm Xuân”* không?”

(* một chương trình đón năm mới kiểu như gặp gỡ nhau cuối năm bên nước mình ^^)

Đương nhiên quan yếu nói nơi này cái gì cũng không có, Thẩm Tích Phàm nóng vội gật gật đầu: “Tốt, xuất sắc lắm, cái gì rồi cũng có, bà bầu yên chổ chính giữa đi, con ăn rất ngon! “Đêm Xuân cũng có, bên trên mạng vạc sóng trực tiếp. Người mẹ chuyển lời chúc tết của bé cho ông ngoại với đa số người nhé, cứ do đó nha, nhỏ cúp đồ vật đây!”

Buông điện thoại cảm ứng thông minh xuống, vào đầu hiện ra những bức ảnh vẽ mừng năm mới, cô lưu giữ rõ dòng đêm giao vượt năm ngoái, uống cho tới say túng bấn tỉ còn thì thầm gì cùng với Hà tô Diệp mà bản thân thiết yếu nhớ nổi, lúc ấy người một nhà bao quanh vòng tròn, cực kì náo nhiệt, hạnh phúc ngập tràn.