Tôi thích hầu hết trải nghiệm mới. Tôi ao ước học sinh của mình đến lớp từ bỏ hỏi ngày từ bây giờ chúng ta sẽ có những từng trải và thách thức mới nào. Tôi liên tục tìm kiếm phương pháp để thu hút học viên của tôi, để hàng ngày đến trường là 1 trong những ngày vui.

Bạn đang xem: Tôi là giáo viên

Khi tôi là một trong những giáo viên

Tôi gồm một trái tim rộng lớn. Tôi hiểu được rất nhiều học viên của tôi có thể đang phải đối mặt với những trở ngại riêng cực nhọc sẻ chia. Tôi chuẩn bị lắng nghe các em. Tôi yêu các học viên của tôi và tôi mong mỗi em đều xứng đáng để một cuộc sống hạnh phúc.

Khi tôi là 1 trong những giáo viên…

Tôi đọc học sinh. Tôi hiểu đúng bản chất mỗi học viên của tôi là mọi cá thể tự do với phần nhiều tính giải pháp độc đáo, có phong thái học tập, đậm chất cá tính riêng, có ưu thế và điểm yếu kém riêng biệt.

Khi tôi là 1 trong giáo viên…

Tôi luôn quan tâm đến từng cá nhân. Tôi sẽ không còn từ bỏ ngẫu nhiên một em học tập nào. Tôi đã tìm ra một cách để tạo sự khác biệt. Tôi ko ngừng cân nhắc việc học của mỗi học sinh.

Khi tôi là một trong những giáo viên…

Tôi hăng say search tòi. Nếu bao gồm một phương thức nào để hoàn toàn có thể giải quyết được vấn đề, cung cấp được học viên của tôi, tôi sẽ tìm bằng được nó. Tôi yêu thương mỗi yên cầu của quá trình giảng dạy và tìm kiếm được niềm vui từ bỏ nó.

Khi tôi là một trong những giáo viên…

Tôi có chức năng khuyến khích. Tôi thì thầm với học sinh của tôi. Tôi nói với chúng rằng: con rất có thể làm điều đó, khi những người dân khác nói với nhỏ rằng nhỏ không thể. Hãy tư duy theo hướng tích cực. Con có thể làm được bất cứ điều gì.

Khi tôi là 1 trong những giáo viên…

Tôi có niềm tin cầu tiến. Tôi sẽ không còn giảng dạy thuộc một phương pháp trong những lớp học. Tôi luôn cách tân và đổi khác theo thời gian và giữ đều thứ cập nhật. Tôi luôn update lớp học tập và phương pháp giảng dạy dỗ của mình.

Khi tôi là một giáo viên…

Tôi thành thật. Tôi không bít dấu những sai trái của phiên bản thân tuyệt những điểm yếu kém mà tôi chạm chán phải. Tôi trả lời từng câu hỏi một phương pháp trung thực và thành thiệt trước phần đông điều cơ mà tôi không biết.

Khi tôi là 1 giáo viên…

Tôi bao gồm kỉ luật. Tôi gồm có kì vọng, nội quy cùng quy trình. Tôi khiến học viên của tôi phụ trách với hành động họ làm.

Khi tôi là một trong những giáo viên…

Tôi là người biết tôn trọng cùng được tôn trọng. Tôi kính trọng mỗi học viên vì tôi biết kia là phương pháp duy nhất nhằm họ tôn trọng. Tôi nhận xét mỗi học sinh như một cá thể và đồng ý sự biệt lập của họ.

Khi tôi là một giáo viên…

Tôi luôn luôn công bằng. Tôi cân nhắc kỹ lưỡng trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào. Không có điều gì được chỉ dẫn vội quà hay thiếu thốn suy nghĩ. Tôi muốn toàn bộ các em phần nhiều được thân thương như nhau.

Khi tôi là một trong giáo viên…

Tôi cảm xúc an toàn. Không có gì đặc biệt quan trọng đối với tôi hơn là có tác dụng cho học sinh cảm thấy an toàn. Tôi hy vọng lớp học là địa điểm trú ẩn an ninh cho toàn bộ học sinh. Tôi muốn mọi đau khổ, bi lụy lo ngừng lại bên phía ngoài cửa lớp.

Khi tôi là một giáo viên…

Tôi rất tốt bụng. Tôi giúp đỡ học sinh của tớ khi tôi biết họ yêu cầu sự trợ giúp. Tôi nhận ra khi học viên bị bệnh dịch và cho chúng biết tôi thân thương khi chúng chạm chán những điều không vui.

Khi tôi là 1 trong giáo viên…

Tôi được yêu thương thương. Tôi giữ lại một di sản chính là những bài bác học, phần nhiều gì tôi dạy học sinh sẽ theo chúng suốt cuộc đời. Học sinh của tôi yêu quý tôi cùng sẽ trân trọng thời gian shop chúng tôi ở cạnh nhau.

Khi tôi là 1 trong giáo viên…

Tôi luôn luôn biết ơn. Tôi luôn luôn cảm ơn gần như gì mình sẽ có, những thời cơ và thách thức mà tôi gặp. Tôi cảm thấy may mắn khi được gặp gỡ những học sinh mà tôi yêu thương quý. Tôi cảm thấy tự hào khi là một trong giáo viên.

Hôm nay, khi đang trang điểm cho bà mẹ dự lễ ngày bên giáo việt nam (20.11) sinh hoạt trường, tôi tự dưng giật mình phân biệt tựa bao giờ vết chân chim lại thấm sâu trên đôi mắt mẹ. Chú ý bóng lưng tất bật của ba mẹ, tôi nhẩm tính: “Vậy là vẫn tròn 30 năm ba bà bầu đứng bên trên bục giảng và đón được 30 mùa hiến chương”.


Người ta thường gọi nghề giáo là “nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”, thế nhưng trong tiềm thức của tôi, nghề giáo gồm hàng trăm mẫu khổ, đúc kết từ những quan sát của tôi với tía mẹ mỗi ngày.

Ba mẹ tôi là giáo viên dạy tiểu học, cũng như rất nhiều thầy giáo khác, xung quanh những giờ dạy chính thức bên trên trường, bố mẹ tôi còn phải đi dạy kèm kế bên giờ đến 8 giờ tối. Nếu không, với mức lương 4 triệu đồng, tía mẹ ko thể nuôi đủ 4 miệng ăn ở đất sài Gòn.

*

Mẹ tôi vào tà áo dài nhân ngày Nhà giáo VN

Mai Thụy

Trong ký ức xa xưa, tôi thường ngồi co ro một bản thân trước trường tiểu học đợi mẹ sang rước. Thậm chí, đôi lúc người chở tôi về lại là bạn bè đồng nghiệp của cha mẹ, vì ba mẹ ko thể nào bỏ lớp học để đến đón tôi. Ngày ấy, những buổi trò chuyện của tôi và tía mẹ là điều gì đó rất xa xỉ, chỉ vỏn vẹn 15 - 30 phút mỗi ngày. Những điều ấy đã làm tôi ko tránh khỏi cảm giác ganh tị với tủi hờn khi chú ý thấy bạn bè được tía mẹ quan tâm, đưa rước. Đã bao lần tôi thầm trách: “Tại sao ba mẹ lại dành riêng nhiều thời gian mang lại học sinh nhưng lại quên chính con mình?”.

Mãi đến đợt dịch covid-19/" title="Covid-19" target="_blank" rel="noopener noreferrer">Covid-19, vô tình chú ý thấy mẹ ngủ quên bên đống hồ sơ sắp xếp học sinh vào 3 giờ sáng, tôi mới hiểu lý do. Vốn mẹ là hiệu phó của một trường tiểu học ở quần thể vực tương đối nhiều công nhân, bắt buộc việc học sinh gồm hoàn cảnh khó khăn khăn phải nghỉ học rất nhiều, nhất là vào giai đoạn Covid-19, khiến mẹ càng thêm đau lòng với trăn trở.

Khoảng thời gian ấy, một số học sinh phải nghỉ học vì gia đình bận đi làm hoặc thiếu thiết bị điện tử gia nhập học trực tuyến, một số em lại phải chuyển trường về quê theo bố mẹ… ko chỉ tốn cả ngày trên máy tính xách tay bận rộn với đơn chuyển trường của học sinh mà mẹ còn gọi điện thoại đến từng gia đình để thuyết phục phụ huynh cho các em tiếp tục theo học. Tôi vẫn nhớ câu nói chạnh lòng của mẹ khi trọng tâm sự thuộc đồng nghiệp: “Học sinh lớp 4, 5 cơ mà dang dở là hỏng cả đời những em, mình phải núm mà tận tâm với nghề, nhưng mà cố gắng động viên phụ huynh”.

Xem thêm: Mì Tôm Chua Cay Hảo Hảo Thùng Mì Hảo Hảo Giá Bao Nhiêu 1 Thùng

Mẹ từng nói với tôi rằng: “Vốn dĩ khi xưa mẹ làm cho nghề giáo phần lớn cũng vị gia đình định hướng, mặc dù nhiên, bao gồm lẽ đến với nghề là một mẫu duyên. Càng làm nghề mẹ lại càng mến cùng thấy yêu học trò, yêu thương nghề giáo. Nhất là vào ngày 20.11, lúc nhận lời chúc từ những lứa học sinh đã qua cả chục năm, mẹ lại càng tất cả quyết trọng tâm cống hiến mang đến nghề”.

Đến tận bây giờ, đôi khi mẹ tôi vẫn vất vả chạy đôn chạy đáo đến 8, 9 giờ tối với ngổn ngang những báo cáo, mà đồng lương cha mẹ tôi vẫn không khá hơn. Tuy vậy tôi luôn luôn tự hào khi có mặt trong gia đình theo nghề giáo. Tự hào lúc có bố mẹ xem biết bao thế hệ học sinh như bé mình mà quyết tử thời gian cá nhân, công sức để giáo dưỡng phải người.