Trường tìm trong tay Dạ Cô Hàn nhằm mục đích phía trước hết sức chém ra, phía từ dưới lên trên nách của một hắc y bịt mặt, trường tìm của hắn vẫn đang ở trong gan ruột Cô Hàn còn chưa kịp rút ra. Dạ Cô Hàn sử dụng chính khung người mình liều mạng giữ chặt trường kiếm của kẻ kia!

Chân thiết yếu dùng tính mạng mà đánh!

Cùng thời điểm đó, ngôi trường kiếm có theo tiết quang mạnh mẽ gọt xéo lên. Hắc y nhân sợ đến vỡ mật quát khổng lồ một tiếng, quyết định quăng kiếm thật nhanh.

Bạn đang xem: Thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng

Đáng tiếc sẽ muộn một chút, thân thể hắn còn chưa bị một kiếm chém thành hai đoạn, nhưng một cánh tay lại cấp thiết nào như mong muốn tránh khỏi. Hồng quang bất chợt lóe, tiết vụ tung bay, cánh tay rời thân thể cất cánh ra với theo một nửa bẫy vai, trong cả cơ nhục bên trên mặt cũng bị gọt xuống một tầng lòi ra cả đầu khớp xương màu trắng, còn tồn tại mạch máu giống như những con giun nhỏ tuổi uốn éo.

Kẻ kia trong miệng phát ra một giờ đồng hồ kêu thảm thiết không giống tiếng bạn kêu, lảo hòn đảo lùi lại phía sau, trong hai con mắt lộ vẻ kinh hãi ko gì sánh kịp, há mồm kêu to:

– Tay của ta, phương diện của ta!

Trường tìm trong tay Dạ Cô Hàn thần tốc thu về, lại một lần tiếp nữa thuận núm đâm ra nhanh như thiểm điện.

Tất cả hễ tác của hắn, không quản bị người công kích chính là vì thời tương khắc này!

Chính nguyên nhân là một tìm này!

Dạ Cô Hàn biết, bạn dạng thân mình tiến công lâu mệt mỏi đã vô lực chống đỡ năm tín đồ đồng thời công kích, câu hỏi duy nhất có thể làm là rước mạng thay đổi mạng. Lấy kinh nghiệm tay nghề chiến đấu của mình rõ ràng cảm thấy năm hắc y nhân này chính xác là Thiên Huyền cao thủ, tuy thế hai kẻ trong những số đó huyền khí không ổn định giống như mới bị trọng thương không lành.

Chính mình bây chừ đã như nỏ mạnh mẽ hết đà, các nhất chỉ rất có thể kéo hai kẻ đó chôn cùng. Tuy nhiên mấy thương hiệu kia, bản thân một điểm cũng không nuốm chắc. đến nên, mục tiêu hạ thủ tiếp theo cũng là kim chỉ nam duy tốt nhất còn lại.

Trường tìm lại đợt nữa hung ác dị thường đâm ra. Fan nọ tuy vậy chưởng vừa mới đánh trúng trước ngực Dạ Cô Hàn chính đang âm thầm hô ra tay may mắn, hoan hỷ vị đánh gục địch nhân. Tuy nhiên không nghĩ tới tuy mình đã đem xương sườn đối phương tổng thể đánh gãy dẫu vậy trước ngực đối phương đột nhiên hình thành một chiếc lốc xoáy mang bàn tay của mình nghiêm ngặt giữ lại.

Người nọ thấy không ổn, ra sức hàng dụa new miễn chống thoát khỏi, tuy vậy trong nháy mắt chậm trễ đó, ngôi trường kiếm nóng sốt mang theo lam quang sáng chói đã đi đến trước ngực hắn.

Tử vong ập đến!

Hắn liều mình kêu thảm một tiếng, cực lực hướng một mặt tránh né, nhưng vừa mới động thân thanh ngôi trường kiếm đang xoát một giờ đồng hồ xuyên thẳng vào ngực, ngập đến tận chuôi. Tuy nhiên chưa đâm trúng khu vực yếu hại địa điểm trái tim, nhưng một tìm này mang theo huyền khí sẽ đem ngũ tạng của hắn đánh mang đến nát bét.

Nhưng Dạ Cô Hàn chung cuộc đã tới thời gian dầu cạn đèn tắt, ngôi trường kiếm cắm trong ngực địch nhân cũng không có khí lực nhưng rút ra.

Một kẻ rống to giận dữ, trường tìm kịch liệt hạ xuống. Dạ Cô Hàn cũng vô lực phòng cự, tay đề xuất cầm tìm bị một kiếm chặt đứt, trong lốt thương lại không tồn tại chảy ra bao nhiêu máu, tiết tươi của hắn hôm nay thực đang chảy ngay gần hết rồi.

Nhưng cùng bề mặt hắn vẫn như cũ có theo thú vui trào phúng, trong song mắt tràn ngập ôn nhu chú ý về một phương hướng.

Phương phía kia chính là hoàng thành!

Một kẻ không giống tung ra một cước, đem thân thể Dạ Cô Hàn đá bay lên, nặng năn nỉ rơi trên mặt đất. Dạ Cô Hàn vẫn quật cường trở mình làm đa số khớp xương sẽ gãy vụn vạc ra giờ kêu răng rắc tai ác dị, nhưng Dạ Cô Hàn trọn vẹn không để ý, tựa hồ một điểm khổ cực cũng ko có.

Trong đôi mắt hắn đã không còn cái cao ngạo ngày xưa, cũng không còn sự thê lương ngày nào.

Lúc này chỉ từ vẻ rất nhiều ôn nhu cùng quyến luyến.

Kiếp này sót lại chút thời hạn cuối cùng, hắn cần thiết nhìn thấy người yêu, nhưng có thể trông thấy chỗ con gái ở cũng là xuất sắc lắm rồi.

Tình cảm bị đè nén đang lâu mà không đủ can đảm biểu lộ. Ngay hôm nay như hồng thủy ào ạt bộc phát:

– Tú Tú, ta ghi nhớ nàng! Ta nhớ nàng! Ta nhớ nàng!

Tại thời tương khắc này, thần trí Dạ Cô Hàn cực kì thanh tĩnh, không hề ít chuyện cũ liên tục ập tới, phảng phất như mộng như ảo tuy thế vô thuộc chân thật. Trong lòng, đùng một phát có một music nhẹ nhàng, ôn nhu khe khẽ đọc lên một bài bác thơ ngắn, một lần lại một lần, tựa hồ vô cùng vô tận, nhẹ nhàng bay bổng phảng phất như mộng ảo:

“Bất hối hận thử sinh chủng thâm nám tình,

Cam nguyện cô lữ trường đoản cú phiêu linh

Trường hận uyên lữ duy mộng lí,

Trữ phụ mến thiên bất phụ khanh!”

Tạm dịch:

“Một đời ôm chặt tình ái thâm

Cam nguyện đày thân nơi đất khách;

Tình trường vạn lý đành chôn mộng,

Thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng!”

(Biên: đoạn này là dịch thơ của người dịch Trúc Diệp)

Đây là bài bác thơ Dạ Cô Hàn khuyến mãi Mộ Dung Tú lúc chia tay mười tám năm về trước.

“Thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng!”

“Thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng!”

Giờ phút này, Dạ Cô Hàn đang không thể mở miệng thủ thỉ nhưng bờ môi vẫn yếu ớt, mỏng mảnh manh mấp máy, nếu cảnh giác nhìn kỹ khẩu hình của hắn chính là đang vơi nhàng kể lại một câu thơ này.

– Tú Tú, mười tám thời gian trước chia tay, ta đã vĩnh viễn không đủ nàng. Trước khi đi chỉ kịp để lại cho nàng bài thơ này, thời gian ấy, cô gái cũng khẽ hiểu lại câu cuối cùng này, nước mắt không ngừng tuôn rơi, ta còn ghi nhớ mái tóc nhiều năm của nàng tung cất cánh trong gió. Hôm nay, ta lại buộc phải đi, tuy vậy lần này đi rồi đang vĩnh viễn không xoay trở lại; nữ có biết chăng, tại giờ khắc này điều ta nghĩ đến vẫn là một trong câu thơ này:

Thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng!

Tú Tú, cả đời này ta trước đó chưa từng phụ nàng! Cũng không khi nào phụ nàng!

Chu tìm Minh điên cuồng hét lớn, như mong muốn xông lên lăng trì thân thể Dạ Cô Hàn; Lệ kiếm Hồng hét béo một tiếng:

– Đủ rồi! Hắn ta huyền khí đang tận, ngũ tạng bị hủy, thiết yếu sống nổi, nhanh bồng lão ngũ, chớp nhoáng đi bắt đái nha đầu kia. Họ phải tranh thủ thời gian, việc này sẽ không thể lờ đờ trễ.

Chu kiếm Minh cùng nữ tử tê bi phẫn hét khủng một tiếng, mỗi người ôm siết lấy một tín đồ bị yêu thương lão Tứ thuộc lão Ngũ, cấp tốc như chớp nhắm tới phía Linh Mộng công chúa đang chạy trốn cấp tốc đuổi theo.

Linh Mộng công chúa dọc mặt đường bị hai nàng lôi cuốn chạy nhanh, thỉnh thoảng lại quay đầu lại hối hả quan gần cạnh chiến cuộc, xa xa nhìn thấy Dạ Cô Hàn toàn bộ cơ thể đầy tiết nhục, đùng một phát ngã xuống, vào nháy đôi mắt này Linh Mộng công chúa cuồng loạn hô to lớn một tiếng: “Dạ thúc thúc!” thanh âm rất là thê lương.

Hai chân nàng như đóng góp đinh cùng bề mặt đất, bắt buộc nào cầm tay nửa bước, vào đầu trống rỗng như bị sét đánh, bất tri bất giác nước mắt mãnh liệt trào ra.

Dạ thúc thúc, vị nam giới nhân này từ lúc mình còn nhỏ dại mỗi ngày đều cẩn thận theo sát bảo đảm cho mình, trong tuyệt hảo của mình đó là vị trưởng bối vô địch, vị phái mạnh tử này từng ngày đều thê lương làm cho người ta đau lòng, cô độc làm cho tất cả những người ta chua xót, sau cùng hôm nay, vì bảo đảm an toàn mình…

Trong lòng Linh Mộng công chúa, một nỗi khổ đau tê trọng tâm liệt phế dưng lên.

Hoàng tộc không tồn tại tình thân!

Hoàng tộc từ bỏ trước tới giờ đồng hồ vốn không có tình thân. Điều này, bao gồm mình từ nhỏ dại đã minh bạch, phụ hoàng mang dù đối với mình siêu tốt, thậm chí có thể nói rằng là cực kì sủng ái, mà lại phụ hoàng thật sự thừa uy nghiêm, tuy rất ước ao xà vào lòng phụ hoàng làm cho nũng, trải nghiệm một chút nóng áp. Nhưng mỗi lần được phụ hoàng ôm chẳng được bao lâu lại hồi sinh uy nghiêm của một vị đế vương.

Hoàng đế và phụ thân, hai chiếc xưng hô này, nhà vua vĩnh viễn sống trước phụ thân, ngay lập tức khi phụ vương trở thành nhà vua mình đã không còn là chị em nhi của phụ thân nữa.

Chỉ có ở trước phương diện Dạ thúc thúc, Linh Mộng công chúa mới thừa nhận tìm được cảm hứng cha con, nàng hoàn toàn có thể không kiêng né gì hướng Dạ thúc thúc có tác dụng nũng, đùa giỡn, tuy nhiên ngoài miệng vẫn call “Dạ thúc thúc” nhưng sâu thẳm trong trái tim Linh Mộng sẽ sớm coi Dạ Cô Hàn chủ yếu là phụ thân của mình, chân chính phụ vương của mình.

Thúc so với mình siêu cưng chiều; chuyện gì cũng làm theo ý mình, tuy nhiên khi mình làm cho sai thúc sẽ tức giận, đang đánh mình không chút lưu lại tình.

Nhưng thúc làm do vậy là muốn xuất sắc cho ta!

Thúc vẫn một mực tĩnh mịch chiếu cầm cố ta. đến tới hiện thời chưa lộ diện, chưa khi nào tranh mang vật gì, càng ko đòi hỏi bất cứ điều gì, thúc luôn yên yên ổn dốc lòng bảo lãnh mình, tựa hồ do vậy thúc cũng thỏa mãn rồi.

Nhưng mỗi lần mình gặp nguy hiểm, người trước tiên đứng ra đảm bảo an toàn mình đó là Dạ thúc thúc.

Những cơ hội bị ba vị hoàng huynh khi dễ làm cho mình chịu đựng ủy khuất, người thứ nhất đứng ra cũng chính là thúc.

Vô luận là lúc nào, thúc luôn tận tâm chiếu gắng ta, hôm nay, cũng là vì ta mà xẻ xuống, cuối cùng cũng té xuống vị trí đó, mấy năm nay thúc đang quá stress rồi.

– Dạ thúc thúc, tín đồ cần ở sao?

Chẳng lẽ fan không lưu giữ tiểu Linh Mộng sao? bạn nhẫn tâm quăng quật lại tè Linh Mộng, cứ như vậy mà đi sao? bạn nhẫn trọng tâm sao? fan nhẫn trung ương sao?!!

Dạ thúc thúc, người có biết, trong tim ta, bạn sớm đã là phụ thân của ta không?

Phụ thân! ước xin bạn đừng rời quăng quật ta!

Linh Mộng công chúa thất hồn lạc phách lừng chừng mình đang làm cho gì, cũng phân vân mình đang quan tâm đến cái gì, Độc Cô tiểu Nghệ ra mức độ kéo thiếu phụ nhưng thiếu nữ vẫn như cũ ko nhúc nhích

Đối cùng với nỗi đau phụ nữ mất đi từ bỏ phụ (cha hiền), không còn thảy hậu quả gần như bất chấp!

Người của phụ hoàng gia tới do sao tới giờ còn chưa xuất hiện xuất hiện? trên sao? vì sao bắt gặp Dạ thúc thúc liều mạng như vậy bọn họ vẫn không tồn tại xuất hiện? bọn họ đáng ra phải mở ra rồi chứ!

Nếu Dạ thúc thúc thiệt sự ra đi, ta đang trả thù, độc nhất định cuồng loạn mà trả thù những ngươi.

Dùng tính mạng của con người của ta, cần sử dụng hết thảy trả thù những ngươi!

Linh Mộng công chúa hét mập trong lòng, cuồng nộ cơ hồ làm cho lồng ngực nổ tung, nhưng ko kể miệng một chữ cũng nói tránh việc lời, hai mắt mờ đi vì nước mắt, trong miệng tựa hồ có ngàn cân nặng cự thạch, chỉ cảm thấy bộ hạ lạnh buốt, run rẩy. Từ đầu đến chân giống như ở địa điểm băng thiên tuyết địa.

Ngay lúc này, bố hắc y nhân bịt mặt đã đuổi cho tới nơi, Lệ tìm Hồng bạo nộ một tay phía Linh Mộng công chúa chộp tới, Linh Mộng chỉ ngờ ngạc đứng đó không 1 chút nào phản kháng.

Độc Cô tiểu Nghệ thuộc Tôn đái Mỹ đồng thời tiến công tới, trên fan cả hai những tỏa ra kim dung nhan quang mang chói mắt.

Lấy tuổi của các nàng mà nói, có thể đạt tới Kim Huyền cảnh giới, nói cách khác đã là đã hết sức xuất chúng! Hai bạn đồng thời xuất thủ. Một đao một kiếm, hai bên công tới!

Nhưng là, tiềm năng của địch thủ quá chênh lệch.

– cun cút ngay!

Lệ tìm Hồng vung tay, bố ba nhì tiếng, hai cô bé bị tiến công văng ra ngoài.

– Ta không thích giết những ngươi! Đừng xay ta đề nghị giết những ngươi!

– Ngươi là ai? các ngươi là ai?

Linh Mộng công chúa giống như đột nhiên từ vào mộng bừng tỉnh, giờ đồng hồ phút này, nàng không thể sợ hãi, tuyệt đối hoàn hảo không sợ hãi hãi, cần vì Dạ thúc thúc báo thù! Báo thù!

Trong mắt của nàng, tràn trề cừu hận, oán thù độc:

– những ngươi là ai? tại sao phải sợ ta? nguyên nhân phải hại chết Dạ thúc thúc của ta?

Một câu sau cuối Linh Mộng công chúa đùng một cái rống to lớn lên.

Xem thêm: Cách Thờ Cúng Phật Bốn Mặt Tại Nhà, Cách Thờ Cúng Phật Bốn Mặt

Thanh âm rất lớn, tạo cho Lệ kiếm Hồng cũng đính thêm bắp khiếp hãi, hoàn hảo nhất không thể tưởng được, nàng tử yếu đuối này lại có thể phát ra thanh âm bén nhọn như thế.

TÂY THIỞ đâu chốn cũ hoang liêu,Ngũ hồ tiếng hát... Vọng chiều ngân nga

Bạn đang xem: Thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng

Ôi, phụ nữ dệt vải vóc Trữ La
Giai nhân tuyệt nhan sắc ấy là Tây Thi.Diệu hơn phong cảnh xuân thì
Trầm ngư - điển tích ghi lại sử vàng.Trung trinh báo quốc là nàng...Giai nhân tốt sắc, nhì hàng lệ sa!Mắt xanh trong,hơn mẫu suối lạnh.Lòng black tuyền,lóng lánh hào quang...Chén quỳnh lệ nhỏ mấy hàng
Cung Ngô chốn ấy bẽ bàng lắm thay!Thanh xuân...góc mắt đuôi mày,Tay sen búp ngọc,đắm say bao người.Mỹ nhân hàm tiếu nét cười,Nghiêng thành nghiêng nước... Đất trời cũng nghiêng.Mình cô gái với nỗi sầu riêng
Linh Nham vọng khúc Thái Liên mơ hồ.Việt vương vãi chinh phân phát nước Ngô.Tiếng bọn khua động Ngũ Hồ...Tây Thi!

Yahoo buồn chạm mặt em lần đấy
Cứ tưởng rằng: đã thấy 1 chị em tiên
Chưa gặp mà vẫn phát điên
Vì em - cô nàng dịu hiền, miếng mai
Từ anh chàng: xấu trai kiêu ngạo,Ta trở thành: kẻ nói xạo Pờ Rô
Tuy bé như mẫu xác khô,Vẫn khoe: "anh cực kì đô em à!"Chat với em: thật thà mất hết,Ðã chết em: như nhỏ rết mất rồi
Nhớ em hết đứng lại ngồi,Trong cơn mơ cũng fê lồi đôi mắt ra!Ôi! dáng em ngọc nữ tha thướt
Gót sen hồng lả lướt vơi bay
Ta như nửa thức giấc nửa say,Để rồi ngơ ngẩn cả ngày tương tư.Và suy nghĩ rằng: nhà sư Tam Tạng
Thấy em rồi khệnh khạng làm cho quen.Bin Gết đến Bin La Đen
Thấy em rồi cũng yêu cầu khen: tuyệt vời.Thánh A la- Chúa Trời-Thần Dớt
Gặp em rồi vạc sốt bởi yêu...Tây Thi cho đến Thuý Kiều,Gặp em rồi cũng chệch choạng về nhì.Vì em rất đẹp hay bởi một nỗi,Em thiên tài: thừa đỗi thông minh
Làm đến thần thánh thất tình,Thế gian tốt nhất -một mình em thôi.Nói về em bao lời đá quý ngọc
Mọi mỹ từ hầu hết còi kọc, kập kênh
Mái tóc mây xoã bồng bềnh
Như làn gió thoảng vơi tênh thân trời!Đôi mắt em không lời diễn tả,Long lanh hơn tất cả hồ thu
Tiếng hát em vơi như ru...Được nghe em hát đi tội nhân cũng cam.Em cất tiếng Thanh Lam phân phát khóc
Jôn Len Nần giảm tóc qui y
Khi em buột miệng: "hắt xì!"Cả giới nghệ sĩ đông đảo quì dưới chân.Tiếng hắt xì hơi muôn phần cao quíKhông phổ nhạc thì giá thành biết bao.Nụ cười em thừa thanh tao...Làm mang lại muôn vạn vì sao lu mờ.Và tới những bài thơ em viết
Đến Puskin cũng chỉ biết: cúi đầu.Khi mà lại em phảng phất dăm câu
Thi tiên Lý Bạch phân phát sầu do ghen.Đến hổ đói trước em cũng choáng
Ăn cỏ với uống nước khoáng La vi
Đến ngay quản trị Chen si
Nếu em muốn, sẵn sàng chuẩn bị đi nạp năng lượng mày.Ai chạm chán em cũng say điếu đổ
Thấy em rồi vẫn khổ tương tư.Kể cả tới các ông sư
Thấy em rồi cũng đủng đỉnh nhớ thương.Sở thik em thông thường dung dị
Yêu hoà bình, thương anh chị em của em
Và em thik nhất ăn kem
Những khi em rảnh thường coi hoạt hình
Có gần như khi một mình bó chiếu
Ta nhớ em muôn triệu say mê
Sao ta lại nặng lời thề
Không kưa em nổi quyết về đi tu Ta cùng với em nghìn thu bí quyết biệt
Nhưng làm thế nào tha thiết nhớ thương.Tâm hồn em sáng như gương.Hồn ta lấm tấm bụi đường mù bay!Gặp em mong cầm tay một phát
Cho dù em bao gồm tát gãy răng...Tâm hồn em sáng hơn trăng,Chắc em chẳng nỡ tát thằng như ta!Em quý trọng thật thà bên trên hết...Bỗng giật mình: thôi bị tiêu diệt - Trời ơi!Hai sản phẩm nước mắt bé dại rơi
Hôm qua ta lỡ toàn lời điêu em

Hidden nội dung


*

, đệ tuy bận túi lớp bụi nhưng vẫn muốn góp chút sức mọn. Ngặt nỗi thời gian thì hạn hẹp, yêu cầu không thể từ viết bài được, cần đành phương diện dày đi copy, xin mọi tín đồ thông cảm.Sơn bạn dạng vô ưu, nhân tuyết bạch đầu, thủy bạn dạng vô sầu, nhân phong khởi trứu!” (Sơn vốn vô ưu, vị tuyết mới bạc bẽo đầu, thủy vốn vô sầu, gió thổi mới nhăn nheo) – xẻ Dục Phong Thiên“Có đôi khi, cả đời, chỉ vì năm kia một hồi gặp mặt nhau.” – ngã Dục Phong Thiên“Tuyết này, chỉ có ngày đông mới xuất hiện, nó chỉ rất có thể sống ngơi nghỉ trong gió lạnh, cho nên vì vậy rét đậm này, đó là nhân sinh của nó. Tuyết, chỉ có thể sống ngơi nghỉ mùa đông, nhích tới gần lửa, nó cũng sẽ bị chết, đây cũng là nhân sinh của nó, vô luận như thế nào hướng đến mùa hè, nhưng lại nó… Chỉ có thể đi xa.” – ngã Dục Phong Thiên“Năm xưa như gió, một đời người, đã định trước sẽ có rất nhiều nhớ lại.” – khả năng đạo sĩ“Người trong thiên địa, phải có cái trung khu nghịch hành… kẻ hiểu rõ trắng đen trải qua trăm năm cũng chỉ như khách hàng qua đường… đời là như thể mộng, vui thì sao… mà bi tráng thì sao… ” – Tiên Nghịch“Mưa xuất hiện trên trời, bị tiêu diệt rơi về khía cạnh đất, cả quy trình rơi xuống chính là nhân sinh!” – Tiên Nghịch“Núi cao chưa chắn chắn đã là đỉnh, núi thấp chưa chắc đang không thành dãy. Ngươi so núi như thế nào cao, sao không đưa mắt mà lại nhìn, núi cao núi thấp hồ hết là núi cả!” – Tiên Nghịch“Bất hối thử sinh chủng thâm nám tình
Cam nguyện cô lữ từ bỏ phiêu linh
Trường hận uyên lữ duy mộng lí
Trữ phụ mến thiên bất phụ khanh!”Tạm dịch:“Một đời ôm chặt tình yêu thâm.Cam nguyện đày thân khu vực đất khách
Tình trường vạn lý đành chôn mộng,Thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng”– Dị cố gắng Tà Quân“Tháng năm tuổi trẻ em là bạn đang thở dài.” – mong Ma“Bao nhiêu năm sau, khi chúng ta nghĩ về chuyện cũ, bao gồm còn lưu giữ năm xưa, đã từng có fan nhẹ nhàng nói lời của trái tim mình đối với bạn?” – Tru Tiên“Cuộc đời mỗi người, chuyện cũ quá khứ, có từng nào điều đáng để mang lại chúng ta tưởng nhớ? Mười năm? Trăm năm? Nghìn năm? Rốt cục vẫn từ từ tiêu ma, lặng lẽ chết theo thời gian?” – Tru Tiên“Thiên địa đệ nhất tà vật, ko phải nó, mà là…Nhân tâm!” – Tru Tiên“Có bắt buộc không, giả dụ mãi mãi đứng trong góc tăm tối này, im lẽ, ngắm nhìn và thưởng thức người ta hạnh phúc, rồi ăn mòn nỗi gian khổ riêng mình! – Tru Tiên“Con fan ta bao giờ cảm thấy cô độc nhất?
Có phải là khi một mình đương đầu với sự thờ ơ của rứa gian, tất cả phải là khi một mình đối mặt với tất cả những sự chế nhạo?
Máu của con người, là giá bán băng hay là sôi bỏng?” – Tru Tiên“Đúng rồi, đó là những ánh đèn, những ánh đèn nhỏ bé đó, cũng như những nhỏ người sống bên trên thế gian này, hoặc là thỏa mãn, hoặc là ko hài lòng, dẫu vậy cuối cùng họ vẫn phải tiếp tục sống. Ta nói cho ngươi biết, vào muôn vạn chúng sinh, không biết có bao nhiêu kẻ sống chỉ để sống, những kẻ khổ não nghĩ ngợi mình sống vì cái gì như ngươi, thật vạn người mới có một mà thôi”. – Tru Tiên“Con người… sống ngơi nghỉ trên đời, cuối cùng… bởi vì cái gì?” – Tru Tiên“Con bạn sống bởi cái gì, chỉ có bạn dạng thân fan ấy new tự ngộ ra được.” – Tru Tiên
Ngũ Gia

bài trước

Square root of lien minh huyen thoai bao tri【url, liên hợp huyền thoại

bài sau

Nguyên nhân bị tóc rễ tre thiếu nữ nên giảm kiểu gì ? đẳng cấp tóc dành riêng cho tóc rễ tre


Leave a Reply Cancel reply

Your e-mail address will not be published. Required fields are marked *