Palatino LinotypeSegoe UIRobotoRoboto CondensedPatrick HandNoticia TextTimes New RomanVerdanaTahomaArial

Khi phương diện trời vẫn lặn, nhân viên cấp dưới y tế new đưa tôi đến bệnh viện dã chiến của Thụy Điển. Đầu óc tôi chìm sâu trong ý nghĩ rằng tôi rất có thể phải cưa chân. Tôi khôn cùng sợ hãi. Tại dịch viện, một y tá tiêm cho tôi một mũi moóc phin sút đau tuy nhiên nó không có ý nghĩa gì. Hóa ra tôi nằm trong 1% số bạn không có tác dụng với dung dịch moóc phin. Người y tá đó lại tiêm thêm vào cho tôi mũi nữa. Chân tôi vẫn đau kinh khủng. Họ xử lý vết thương: khoét quăng quật những tế bào hỏng, nhiễm khuẩn và chết để giúp đỡ tôi mau khỏi. Sau đó, họ chuẩn bị chuyển tôi quý phái Đức.Các nhân viên y tế đưa shop chúng tôi lên vật dụng bay. Nội thất bên phía trong máy cất cánh thật ấn tượng, trông hệt như bệnh viện biết bay: gồm giường bệnh, những chai dung dịch truyền, thiết bị đồ vật móc. Một y tá đi qua tôi.

Bạn đang xem: Tôi là lính bắn tỉa

Tôi gửi tay ra và nuốm lấy chân cô ta “Tôi đau quá. Xin hãy làm cho cái nào đấy giúp tôi?”.

Cô y tá nhìn vào phác hoạ đồ khám chữa của tôi với nói “Anh đã có được tiêm nhị mũi moóc phin rồi thì làm gì còn buồn bã nữa.” Sau đó, cô ta bỏ đi để xem xét các bệnh nhân khác.

Lát sau, một chưng sĩ đến ở kề bên và nhìn tôi.

Đây là vết thương trong xương − một loại thương tật tệ hại nhất.

Với một vết cắt phần mềm, khung hình thể vẫn bù đắp bằng phương pháp thắt những động mạch để bớt lưu lượng máu mang lại vùng yêu quý tật, ngăn cấm đoán máu chảy mãi. Tuy vậy với vết yêu quý từ vào xương, cơ thể không thể làm cho được điều đó. Cơ thể xanh xao, mất máu của mình run lên lập cập và những giọt mồ hôi túa ra khi tôi nghiến chặt răng, cố gắng không để vết thương hành hạ. Ổn định mạch đập, thở chậm, nỗ lực chịu đau. Tôi đã có lần làm vấn đề đó khi còn là 1 trong đứa trẻ nhưng lý do nó vẫn không hết đau? Tôi rất có thể làm vấn đề này khi còn là 1 đứa trẻ mà lại tại sao bây giờ tôi không thể? Đó là một cách thức đơn giản tôi từng áp dụng khi bị đau một trong những lần ẩu đả thời nhỏ nít: từ thoát thoát khỏi sự âu sầu và không nhằm thể xác xâm lấn trung khu trí. Tuy nhiên tôi vẫn không thắng nổi những bộc lộ sợ hãi của cơ thể: fan cứ run lên bần bật và những giọt mồ hôi vã ra bắt buộc tôi lại cố gắng tập trung lý trí để hạn chế lại sự giằng xé của cơn đau.

Vị bác bỏ sĩ nói: “Cậu bộ đội này vẫn đau lắm đây”, rồi ông tiêm mang lại tôi mũi giảm đau Demerol với hỏi “Cậu thấy cụ nào?”.

Ngay nhanh chóng tôi thấy cơn đau dịu đi và cảm ơn vị bác sĩ đó.

Người bác sĩ nói nào đấy với phụ nữ y tá. Sau đó, cô trở về và xin lỗi tôi.

“Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi. Tôi ngần ngừ anh bị đau.” Cô nói mà gần như muốn khóc.

Chẳng biết chân của tôi gồm bị cưa cụt không? shop chúng tôi hạ cánh xuống căn cứ Không quân Ramstein sinh hoạt Đức. Bộ đội Không quân đưa shop chúng tôi lên một loại xe buýt. Những người dân lính ko quân này rất vui vẻ và thân thiện. “Chúng tôi nghe nói những anh đang giành chiến thắng. Shop chúng tôi đến để chăm lo cho các anh đây”. Họ làm cửa hàng chúng tôi cảm thấy thật phấn chấn.

Khi mang đến Trung trọng tâm y tế vùng Landstuhl của Lục quân, bệnh viện lớn số 1 ngoài cương vực Mỹ, các bác sĩ chuyển thẳng tôi đến phòng phẫu thuật.

Trong phòng điều hành, họ có tác dụng công tác chuẩn bị cho tôi. Một y tá đang sẵn sàng gây mê toàn thân.

Tôi cấp nói “Tôi không thích ngủ”.

Cô ta lý sự cùng với tôi “Chúng tôi rất cần phải đưa anh vào giấc ngủ để còn phẫu thuật.”

“Tôi không thích ngủ. Tôi biết các người mong muốn cưa chân của tôi.”

Cô ta cùng một phái nam y tá nữa ra sức đè tôi xuống tuy thế tôi vẫn đẩy bật họ ra.

Tình hình khá mệt mỏi khi bác bỏ sĩ phẫu thuật lao vào “Đang xảy chuyện gì vậy?”.

Cô y tá giải thích: “Bệnh nhân đang chống đối không chịu hợp tác, anh ấy không để chúng tôi gây mê toàn thân”. Chưng sĩ phẫu thuật quan sát tôi. “Có vấn đề gì không?”“Tôi chỉ sợ những ông đang cưa chân của mình khi tôi đang chìm trong giấc ngủ. Tôi không thích ngủ. Tôi xin những ông đấy”.

Bác sĩ phẫu thuật mổ xoang nói với người nữ y tá: “Hãy tạo tê bên cạnh màng cứng cho cậu ta”.

Cô ta tiêm cho tôi một mũi vào thắt lưng hệt như gây tê mang đến bà đẻ. Mẫu mã gây tê này sẽ làm cho mất xúc cảm từ phần thắt lưng trở xuống.

Ông ta di động và quan sát vào đôi mắt tôi rồi nói: “Tôi là chưng sĩ mổ xoang chỉnh hình tốt nhất trong không quân. Tôi sẽ lưu lại lại chiếc chân mang lại cậu”.

Thái độ tình thật của ông khiến tôi cảm thấy khá an tâm.

Người bác bỏ sĩ thực hiện phẫu thuật trong những lúc tôi vẫn thức nhằm xem. Khi chắc chắn là rằng họ sẽ không cưa chân mình, tôi chìm vào giấc ngủ.

Sau đó, tôi tỉnh giấc dậy bởi thấy đau mặt đùi phải. Thuốc tê đã không còn tác dụng. Chưng sĩ phẫu thuật dùng dụng cụ để lấy một miếng domain authority ở đùi tôi. Ông bỏ miếng domain authority vừa mang được vào một chiếc lắp thêm trông giống như máy nỗ lực phô mai. Ông sử dụng chiếc máy này để triển khai cho các lỗ nang lông nở ra. Sau đó, ông đặt miếng domain authority vào vùng vừa phẫu thuật. Dần dần, tôi bước đầu cảm nhận được sự đau đớn. Lúc họ thực hiện ghép domain authority lần thứ hai thì tôi khá ngần ngại.

Nếu trường đúng theo của tôi xảy ra trong thời chiến tranh với Việt Nam, các bác sĩ hẳn vẫn cắt bỏ chiếc chân của tôi. Dựa vào những hiện đại y học, tôi đã giữ lại được chân của mình.

Sau khi hoàn tất vấn đề phẫu thuật, bọn họ đẩy tôi vào chống hậu phẫu. Người y tá treo một bơm năng lượng điện vào giường của mình và căn dặn: “Nếu thấy đau, chỉ cần bấm nút này, anh sẽ hết đau. Tuy vậy chỉ lúc nào anh thực sự đau khổ thì mới bấm nút nhằm tự tiêm cho mình liều thuốc bớt đau.”

“Thật tuyệt.” Tôi ấn nút hai lần liền và tôi chìm vào giấc ngủ.

Khi thức dậy, tôi không còn có khái niệm thời gian. Đột nhiên tôi nghe thấy giờ rên rỉ: “Trời ơi, nhức quá! Trời ơi, nhức quá!”

Giọng y tá vang lên: “Chờ một chút, cửa hàng chúng tôi sẽ tra cứu một chiếc bơm điện mang lại anh”.

Tôi đưa ánh mắt sang và nhận thấy người vẫn kêu đau đó là cậu biệt kích Ranger dũng cảm, tín đồ bị một lốt thương làm việc chân, hai vết thương sinh hoạt vai với một vết thương sinh hoạt cánh tay cơ mà vẫn kiên định nạp đạn giúp cửa hàng chúng tôi trong trận đánh ở Mogadishu.

Sau một cơ hội khá lâu mà bạn y tá vẫn không mang bơm điện mang lại cậu ta. Hoàn toàn có thể do khám đa khoa chưa kịp sẵn sàng với nhiều thương binh đến cùng một lúc như thế này.

Cậu bộ đội biệt kích tiếp tục kêu đau. Tôi gọi tên cậu ta.Cậu ta đưa góc nhìn tôi và thốt lên vui vẻ “Chào, Thượng”. Quân nhân biệt kích Ranger thường call tắt “Thượng sĩ” là Thượng.

Tôi vươn tay ra thay lấy một đầu chiếc chổi vệ sinh sàn nhằm dựa mặt tường, ở gần giường của tôi, rồi tôi gửi đầu còn lại cho cậu lính biệt kích với nói “Nắm đem này”.

Cậu ta nắm lấy đầu cây gậy.

Tôi nói: “Chúng ta hãy kéo hai nệm lại gần cạnh nhau nhé.”

Chúng tôi kéo cho đến khi bánh xe dưới gầm giường của bản thân mình chạm vào nhau. Lúc hai mẫu giường đã sát vào nhau, tôi tháo dỡ kim của bản thân mình ra và gặm ven đến cậu bộ đội biệt kích, tiếp nối ấn nút nhị lần. Bởi đã sử dụng gần như là toàn bộ công sức của con người nên tôi không thể đủ sức nhằm đẩy hai chóng rời nhau ra nữa. Cả hai thuộc chìm vào giấc ngủ.

Khi bạn y tá trở lại, cô ta khôn xiết tức giận và la toáng lên “Có chuyện gì cùng với hai dòng giường này vậy? tất cả chuyện gì? lý do anh lại mang lại cậu ta dung dịch của anh? giả dụ cậu ta gồm phản ứng với bài thuốc này thì hẳn anh sẽ giết bị tiêu diệt cậu ta rồi đó!” Cô ta lấy chiếc kim thoát khỏi cậu quân nhân biệt kích và cắn trả lại mang lại tôi.

Một bác sĩ hàm đại tá quan sát tôi cùng nói “Này, cậu lính, cậu nghĩ cậu quản lý và điều hành bệnh viện này hả?”.

Tôi vội giải thích, “chúng tôi cùng sát cánh đồng hành chiến đấu mặt nhau. Cậu ấy hiện nay đang bị cơn đau hành hạ. Tôi chỉ muốn làm cho cậu ta hết nhức thôi. Còn ví như ngài ao ước thì ngài có thể bắn chết tôi.”

Vị bác sĩ này cười nụ với tôi. Ông kéo bạn nữ y tá ra cuối phòng với nói: “Những đàn ông trai này được đào tạo và huấn luyện phải biết âu yếm lẫn nhau. Bỏ lỡ cho bọn họ lần này đi.”

Nữ y tá quay sống lưng lại cùng với tôi trong lúc vị bác bỏ sĩ trở về và nháy mắt với tôi. Sau đó, ông rời khỏi phòng.

Ngày hôm sau, tôi thấy domain authority đầu ngứa ngáy khó chịu ngáy, khó khăn chịu. Tôi đưa tay lên gãi. Một cục màu đen dính vào phần vào móng tay. Trong cuộc đấu ở Mogadishu, tôi đang cõng một cậu bộ đội biệt kích Ranger, huyết của cậu chảy ra đầu tôi. Phần đông cục màu black trên đầu tôi chính là máu đang khô lại.

Bác bà xã tôi, Earl đến Đức thăm một trụ sở công ty của ông nhân thể thể kẹ thăm tôi sau khi nghe tin. Trong khi thấy tôi, ông chỉ nhìn chằm chặp một dịp rồi quay sống lưng rảo bước thoát khỏi phòng đến chạm mặt nhân viên quan tâm và quát tháo lên “Wasdin sẽ nằm lẫn với nước tiểu kia kìa!” Tôi không hề hay biết vấn đề đó bởi sau thời điểm tiêm dung dịch tê bên cạnh màng cứng, tôi ko còn điều hành và kiểm soát được bàng quang của chính mình nữa. Rồi tôi nghe thấy ông chưng nói tiếp “Người cậu ta dơ hết rồi!”

Các nhân viên bệnh viện nuốm tìm bí quyết trấn tĩnh bác bỏ tôi.

Bác Earl mất bình thản và thường xuyên quát: “Tôi muốn những người lau người cho cậu ấy! Thay áo xống sạch đến cậu ấy! mang đến cậu ấy tiến công răng! tốt nhất là các người làm cho ngay đi nếu không tôi sẽ hotline điện mang lại Washington ngay hiện nay và không để những người lặng đâu!”

Có thể do nhân viên bệnh viện quá bận bịu vì công ty chúng tôi nhập viện hốt nhiên xuất với con số khá đông cần họ âu yếm không xuể. Mặc dù vậy, chỉ với sau vài phút một nhân viên âu yếm đã có mặt gội đầu mang lại tôi. Tôi thấy thật mái. Sau đó, nhân viên cấp dưới đó đưa mang đến tôi loại bàn chải và tôi tiến công răng. Người nhân viên này cũng thay luôn luôn cả tấm đệm mặc dù nó sẽ được bọc nhựa và không bị thấm ướt gì. Họ đưa đến tôi một loại áo choàng mới. Tôi thấy giỏi hơn hết sức nhiều.

Bác Earl mang vào một chiếc xe cộ lăn cùng nói “Cháu còn bắt buộc cái chưng giúp gì nữa không?”.

“Dạ, cháu mong muốn ra ngoài”. Ông giúp tôi ngồi ở trong xe lăn với đẩy tôi đến cửa hàng đồ lưu lại niệm. Ông sở hữu cho tôi một cái quần len, một dòng áo len, một cái mũ tròn với một con gấu nhồi bông. Chưng tôi bảo nhân viên thu ngân: “Cô có thể cắt bỏ hai ống chiếc quần len này lên ngang đầu gối được không?”

Cô ta nhìn bác bỏ tôi thoáng vẻ hoảng loạn và xoay ra chú ý tôi rồi ngọt ngào đáp “Được chứ ạ”. Nhân viên thu ngân lôi ra chiếc kéo và cắt vứt ống quần theo yêu ước của bác tôi, tiếp nối cô đưa dòng quần cho bác bỏ tôi.

“Cám ơn”. Bác bỏ Earl gửi tôi vào phòng rứa đồ của quầy lưu giữ niệm với mặc loại quần len đến tôi trùm qua phần cố định và thắt chặt bên ngoài. Bác sĩ phẫu thuật khoan tư lỗ vào nơi xương không biến thành thương, ngay sát đoạn dập gãy, sau đó, cắm tư đinh vào xương. Phía bên ngoài chân, họ dùng miếng thép gắn tư đinh lại để cố định các đinh. Những chiếc đinh và miếng thép chế tạo thành thành phần cố định phía ngoài. Sau đó, bác Earl mặc áo len và team mũ góp tôi.

Ông đẩy xe thoát ra khỏi phòng cầm cố đồ và mang lại quán nạp năng lượng tự lựa chọn lấy vài ly bia Hefeweizen. Đây là các loại bia lúa mạch không lọc truyền thống lâu đời của Đức. Các loại bia này sẽ không đắng và nhiều cacbon hơn các loại bia lọc. Ông hỏi tôi: “Cháu hy vọng gì nữa không?”

“Bác hoàn toàn có thể đẩy con cháu ra sảnh phơi nắng được ko ạ?”

Ông đẩy xe ra ngoài và shop chúng tôi ăn uống sống đó. Sau khoản thời gian được vệ sinh rửa sạch mát sẽ, thay áo quần thơm tho và ngồi uống bia dưới ánh nắng mặt trời, tôi thấy hào hứng hẳn lên. Tôi uống nửa cốc bia rồi đi ngủ. Sau này, tôi tặng kèm con gấu bông mang đến cô đàn bà Rachel.

Hôm sau, cậu quân nhân của Delta bị thương sinh sống vai mang lại thăm tôi. Chúng tôi nói chuyện cùng nhau về trận đánh. Cậu nói “Lúc đầu, tôi không review cao các anh bởi vì nghĩ những anh không thực thụ là thành viên trong team của chúng tôi. Nhưng các anh thiệt tuyệt. Shop chúng tôi không nghĩ SEAL lại đánh hoặc như thế! Đặc biệt là anh! Tôi bắt gặp anh vài ba lần trong trận đánh. Ước gì tôi được đi tầm thường với anh nhiều hơn thế trước khi cuộc đấu diễn ra.”

“Cám ơn” – tôi nói.

“À này, Brad đang trên tầng dưới. Anh gồm muốn chạm chán anh ấy không?” “Đương nhiên là ước ao rồi”.Cậu đẩy xe gửi tôi đến gặp Brad, một trong số những tay súng bắn tỉa của Delta. Tôi thấy chân Brad bị cắt cụt – chân của Brad bị gãy lìa khi mẫu trực thăng anh ngồi bị trúng đạn RPG. Brad hợp tác tôi cùng nói: “Anh ko cưa bỏ chân mà lại muốn đóng góp đinh à?” Brad nói tương tự như mọi sản phẩm vẫn rất thông thường với anh vậy. Anh chìa gói sợi thuốc loại Copenhagen ra mời tôi.

Tôi lấy một ít bỏ vô miệng.

Ba shop chúng tôi ngồi nói chuyện phiếm với nhau.

“Ô, chúng ta vẫn giữ được chân cho cậu à?” – Brad hỏi.

“Tôi nghe chúng ta nói chỉ việc vết yêu đương của tôi nhích lên trên một cm nữa, chúng ta sẽ bắt buộc cưa cụt. Brad mừng đón sự mất mát thanh thanh hơn tôi tuy vậy một cái chân của anh đã biết thành cắt bỏ. Cơ hội đó, tôi thấy bi thảm với chính mình. Giận Trời cùng Chúa. Anh ấy không thể chân tuy nhiên vẫn giữ thể hiện thái độ vui vẻ.

Nhìn thấy Brad vui vẻ, tôi cũng cảm xúc phấn chấn hơn. Brad là lính bắn tỉa của Delta ngồi trên chiếc black Hawk 62. Cùng cất cánh trên loại trực thăng đó là hai tay súng bắn tỉa không giống của Delta, Gary Gordon và Randy Shughart. Bọn họ bay bên trên chiếc trực thăng thứ hai bị phun rơi và bắt gặp Mike Durant đang di chuyển. Một đám đông fan Somali khép dần dần vòng vây. Bây giờ không còn ai mặt cạnh, Mike đơn độc một mình. Bố tay súng bắn tỉa và những tay súng khác liên tục nhả đạn vào chỗ đông người từ bên trên trực thăng.

Brad, Gordon và Shughart quan sát nhau và gật đầu. Gordon nói cùng với viên phi công, “Hãy để ba shop chúng tôi đến cung ứng chiếc trực thăng black Hawk 64”.

Viên phi công hotline về Trung tâm chỉ đạo “Ba lính phun tỉa kiến nghị được giúp cái 64”.

“Không được. Có rất nhiều địch làm việc phía dưới. Thiết yếu mạo hiểm được”.

Khi một tay súng bên cửa máy bay bị trúng đạn, Brad cầm luôn khẩu súng máy. Mọi bạn đều buộc phải khẩu súng phệ trong cuộc chiến để chế áp đối phương.

Đám đông xung quanh đất tiến gần cạnh lại chỗ cái trực thăng bị rơi của Mike.

Gordon thét lên: “Cho hai shop chúng tôi xuống.”

Viên phi công lại call về Trung tâm chỉ đạo “Hai lính phun tỉa của Delta xin lệnh cung cấp chiếc máy bay bị rơi chừng làm sao lực lượng cứu giúp tới.”

“Không được.”

Gordon cố định đòi xuống bằng được.

Viên phi công hạ thấp độ cao máy bay. Brad cần sử dụng súng máy phun yểm trợ để Gordon và Shughart đu dây xuống.

Trên phương diện đất, nhì tay súng phun tỉa yên tâm đưa Mike và những thành viên phi hành đoàn khác mang đến vị trí bình an hơn với vị trí bắn xuất sắc hơn. Sau đó, Gordon và Shughart sở hữu vị trí bảo vệ ở phía đối lập với loại trực thăng bị phun hạ, ghẻ lạnh bắn hạ từng thương hiệu địch một. Gordon sử dụng súng CAR-15, còn Shughart sử dụng khẩu M-14.

Đột nhiên, Gordon hét lên: “Tôi trúng đạn rồi”. Sau đó, giờ súng của Gordon câm bặt.

Shughart rước khẩu CAR-15 của Gordon đưa mang đến Mike. Shughart liên tiếp chiến đấu. Lúc súng của Shughart hết đạn, anh trở lại chỗ chiếc trực thăng bị bắn hạ và gọi điện về Trung trung tâm chỉ huy.

Anh rời khỏi phía trước trực thăng và tiến công đám đông bằng khẩu súng lục, buộc đám đông phải lùi lại. Súng của Shughart không còn đạn, đám đông phản kích, giết bị tiêu diệt anh.

Xác những tay súng Somali ở rải rác rến trên khu đất quanh xác các lính phun tỉa đã vấp ngã xuống. Shughart và Gordon là số đông người số nhọ nhất trong các những tín đồ bị gần cạnh hại. Đám đông trả thù họ bằng cách kéo lê xác của mình trên đường phố và tiếp nối cắt thành nhiều khúc. Họ bắt sinh sống Mike cùng giữ anh làm bé tin với hi vọng dùng anh để dàn xếp tù binh. Sau đó, Mike được trả trường đoản cú do.

Phần thưởng tối đa trong quân nhóm là Huân chương được trao đến hai lính bắn tỉa của Delta: Gary Gordon cùng Randy Shughart.

Một hôm, Đại tướng tá Henry Hugh Shelton, tư lệnh Bộ các chiến dịch đặc biệt quan trọng của Mỹ, cho thăm tôi ở cơ sở y tế và tặng ngay tôi huân chương gan góc bội tinh với Trái tim đỏ tía (Purple Heart) và Huy chương của bộ tư lệnh những chiến dịch quánh biệt. Sự chân thành, góc cạnh và đông đảo lời khuyến khích của ông đã khuyến khích tôi khôn xiết nhiều.

Ông hỏi: “Bệnh viện âu yếm cậu xuất sắc chứ?” “Vâng, thưa ngài.”Tướng Shelton hỏi tôi về lòng tin chiến đấu của những biệt kích Ranger trong trận đấu ở Mogadishu.

“Họ chiến đấu dũng cảm, thưa ngài.” – Tôi trả lời.

Nghĩ một lát rồi tôi hỏi: “Thưa ngài, chẳng lẽ chúng ta lại bỏ qua sứ mệnh của mình?”

“Không, chúng tôi đưa xe cộ tăng vào và ngừng nốt phần thiên chức còn lại.”

Tôi tin số đông điều ông nói là sự việc thật nhưng white house nhà trắng đã không lúc nào cho phép điều đó xảy ra.

Tôi vị trí trung tâm y tế vùng Landstuhl khoảng chừng một tuần trước lúc họ dùng máy cất cánh chở tôi và những người dân khác đến địa thế căn cứ Không quân Andrews làm việc Mary Land. Khi họ đưa tôi xuống vật dụng bay, Laura cùng hai con của tôi ùa ra đón. Cậu con trai Blake 8 tuổi chạy đến chúng tôi và choàng tay quanh ngực. Laura đang mang thai, trên tay cô là bé bỏng Rachel 3 tuổi. Ở lứa tuổi này, Rachel còn quá nhỏ để hiểu được những gì đang xảy ra.

Sau một đêm ở lại Mary land, tôi được đưa đến trụ sở của Đội ngơi nghỉ Dam Neck. Tôi nói với chúng ta rằng bạn thích vào cơ sở y tế Lục quân Fort Stewart ở Georgia để hồi sinh chức năng. Khám đa khoa này cũng là vị trí Blake đựng tiếng khóc xin chào đời, phương pháp nhà tôi khoảng chừng 30 phút lái xe. Đội khuyến mãi tôi một loại xe lăn trọng lượng nhẹ, có tác dụng từ hợp chất composite, có giá tới hàng trăm ngàn đô-la. Gia đình bốn người chúng tôi sống với cha mẹ vợ nghỉ ngơi Odum, Georgia vào suốt thời hạn phục hồi chức năng.

Khi nghe tin Delta sẽ tổ chức lễ truy vấn điệu mang đến những nô lệ tử trận, tôi cũng muốn đi dự. Quân team điều một máy bay vận tải đường bộ cỡ nhỏ tuổi C-12 mang đến đón tôi tại sân bay Lục quân Hunter nghỉ ngơi Savannah. Tôi bay đến sự kiện truy điệu được tổ chức triển khai tại quân doanh của Delta sinh hoạt Fort Bragg. Đón tôi tại trường bay là Tim Wilkinson và Scotty, PJ cùng Dan Schilling, CCT trong cái xe thể dục SUV. Tôi cảm giác thật niềm hạnh phúc khi được chạm mặt lại những người bạn cũ từng đồng hành bên nhau trong nhà chứa máy cất cánh tại Somali. Tuy vậy họ là quân nhân không quân nhưng cửa hàng chúng tôi đã thuộc chiến đấu cùng nhau ở Mogadishu. Điều này làm tôi cảm thấy thân cận với chúng ta còn hơn cả những bầy trong Đội đặc nhiệm SEAL số 6. Ko quân trao huân chương Danh dự hạng nhì cùng Bội tinh chiến công cho Tim. Scotty được trao ngôi sao sáng bạc, Huân chương danh dự hạng bố trong quân đội. Dan được nhận ngôi sao 5 cánh đồng, Huân chương danh dự hạng bên dưới của ngôi sao bạc.

Họ đẩy tôi qua một bức tường, ở đó gồm khắc tên của rất nhiều đặc nhiệm Delta đã ngã xuống. Tôi thấy sáu đôi ủng dã chiến, sáu khẩu pháo trường M-16 với các lưỡi lê giương lên, sáu lưỡi lê ngơi nghỉ báng các khẩu súng ngôi trường này và các bức hình chân dung của các đặc nhiệm tử trận: Dan Busch, Earl Fillmore, Randy Shughart, Gary Gordon, Tim Griz Martin, cùng Matt Rierson.

Tôi ghi nhớ Griz là người có một dấu chàm phệ trên mặt. Griz là tín đồ vui nhộn, luôn nghĩ ra những trò đùa mới mẻ và lạ mắt và vui vẻ.

Tại sự kiện truy điệu tổ chức ở trong phòng, Đức phụ thân dẫn dắt mọi fan đọc kinh cầu nguyện cho những người đã té xuống.

Những người bà xã đầm đìa nước mắt. Quan sát vẻ khía cạnh của phụ huynh Dan Busch thì biết ông bà hụt hẫng như vậy nào. Dan là nhỏ một trong mái ấm gia đình và bắt đầu chỉ 25 tuổi đời − một giới hạn tuổi mà ít ai nghĩ đủ tài năng để được chọn lựa vào Delta.

Dan là một trong những người rất ngoan đạo. Tôi chưa khi nào nghe cậu ta báng xẻ Chúa. Tôi nhớ gồm một ngày sau bữa ăn trưa, shop chúng tôi xoa dầu cách nắng và phơi nắng nóng trên nóc của một tòa nhà bên phía ngoài nhà chứa máy cất cánh ở Mogadishu. Vào khoảng thời hạn rỗi ít ỏi này, tôi sẽ trò chuyện không ít với Dan Busch.

Một trung sĩ điểm danh lần cuối. Mọi fan đều đáp “Có” khi được hotline đến tên, xung quanh sáu tín đồ đã vấp ngã xuống. Đội tiêu binh bắn tía loạt đạn. Đội kèn thổi bài hành khúc trong lễ truy tìm điệu.

Trong nghề nghiệp và công việc của mình, ngay từ khi chấp nhận quá trình này, chúng tôi biết sẽ sở hữu những buổi như ngày hôm nay. Tuy nhiên, chứng kiến sự đau khổ của những bậc sinh thành, của rất nhiều người vợ và những người con thơ, tôi thực sự đau lòng. Các chàng trai này đang ra đi, Dan đang ra đi. Sao tôi vẫn còn đó sống mà người ta thì không? Dan Busch là người xuất sắc hơn tôi, ngoan đạo hơn tôi. Nguyên nhân anh lại chết còn tôi thì không? Tôi cảm giác tội lỗi khi sinh tồn trở về.

Kết thúc sự kiện truy điệu, lúc Scotty, Tim cùng tôi đang truyện trò với nhau thì một đặc nhiệm Delta hỏi tôi là ai. Bọn họ không phân biệt tôi trong bộ râu dài, rậm chưa cạo. Tôi thừa yếu và không còn hơi sức để cạo râu nữa.

Scotty và Tim nói đến cậu ta tôi là ai.

“Ôi, lạy Chúa”, cậu sệt nhiệm này đi đến chỗ những đặc nhiệm Delta khác với nói “Này Wasdin đang tại đây đấy!”

Họ vây quanh tôi, chuyển tôi cho phòng chờ của Phi đội Charlie và nhét vào tay tôi hai ly bia. Công ty chúng tôi trò chuyện cùng với nhau và họ cười ầm lên lúc nghe đến tôi đề cập chuyện xịt thuốc cho cậu biệt kích Ranger ở cơ sở y tế Landstuhl. Sau đó, Delta tổ chức triển khai một bữa tiệc nhưng tôi bị sốt và không còn sức lực lao động để vui với họ. Tôi về phòng tiếp khách sạn của bản thân mình trước.

Chỉ có bộ trưởng Quốc phòng Les Aspin tham gia lễ truy hỏi điệu. Phần nhiều nội những trong cơ quan ban ngành Clinton đều hy vọng trận tấn công ở Mogadishu sớm bước vào dĩ vãng và muốn người dân Mỹ quên béng trận đánh này.

Sáng hôm sau, tôi quay trở lại Georgia. Ngay lúc về tới Georgia, tôi đến khám đa khoa khám định kỳ. Tôi bị hội chứng tiêu chảy. Cơn bão làm bệnh dịch trầm trọng thêm. Toàn thân đau nhức. Tôi cảm giác mất phương hướng. Tôi nghĩ chắc hẳn mình đang chết đây. Một tổ nhân viên y tế mang lại bên, tiêm vào mông nhì mũi và đến tôi truyền dịch. Họ cởi băng bên trên chân tôi ra và bắt đầu kiểm tra. Một chưng sĩ hỏi tôi: “Cậu vừa đi đâu về? chúng tôi liên lạc với gia đình cậu dẫu vậy cậu không có ở nhà. Công dụng xét nghiệm máu cho thấy thêm cậu bị lây lan khuẩn cầu chùm.” Khuẩn mong chùm đã trườn vào bạn tôi qua những chiếc đinh ghim làm việc chân. Điều này phần nào phân tích và lý giải tại sao tôi thấy không thể chút sức lực nào để hoàn toàn có thể dự tiệc thuộc Delta sau buổi lễ truy điệu.

Trên giường bệnh, tôi nhổm dậy, nhìn xuống phần chân cùng lẩm bẩm: mình đang bị tiêu diệt đây. Các loại khuẩn cầu chùm này còn nguy hiểm hơn cả chiến tranh.

Ngày hôm sau, chưng sĩ tỏ ra tức bực với tôi cùng nói “Nếu chấp nhận để tôi quan tâm thì cậu buộc phải cho công ty chúng tôi liên lạc với cậu. Nếu như không, cậu phải quay lại Virginia để những bác sĩ thủy quân chăm sóc.” Ông ấy đích thực sợ hãi. Người bác sĩ đang rất ưu tiên khi để tôi phục hồi công dụng ở bệnh viện của ông ấy, vậy mà tôi lại đem về cho ông sự hại hãi.

“Vâng, thưa chưng sĩ.”

Họ giữ tôi trong cơ sở y tế vài ngày cho đến khi tôi hồi phục.

Ngồi trong nhà trên loại xe lăn, tôi new thấy rõ tôi đã phạm lỗi về lòng gan góc và cảm thấy gồm lỗi với phiên bản thân. Tôi trượt sâu vào lớn hoảng. Ngủ dậy vào sáng sủa hôm sau, tôi phải âu yếm các đinh ghim bằng cách sát trùng số đông phần bao phủ bốn cái đinh thò ra phía kế bên chân. Nếu tôi không làm, những vi khuẩn có thể lại bò theo các đinh ghim vào xương tôi – lại gây nên nhiễm khuẩn cầu chùm như lần vừa rồi và suýt chút nữa đem đi tính mạng con người của tôi. Sau đó, tôi băng bó vết thương lại. Quá trình này mất khoảng chừng 40 cho 50 phút. Cứ hai ngày tôi lại vệ sinh rửa một lần. Tự lau rửa những đinh ghim tương đối vất vả. Tôi nhờ vk và em bà xã giúp nhưng họ chẳng gồm bụng dạ nào thao tác đó mang đến tôi. Trông vệt thương thật ghê tởm với bốn đinh ghim thò ra phía ngoài chân. Phần da ở phần đinh ghim trông muốn bi tráng nôn và hoàn toàn có thể nhìn thấy phần thịt bên trong.

Cả ngày tôi chỉ quanh quẩn trong những bức tường. Tôi lạ lẫm bị nhốt vào nhà cùng sự trầm cảm ngày càng đè nặng lên tôi. Tôi phải ra ngoài mới được. Theo đó, tôi đưa ra quyết định tự làm các công việc bình thường và thường nhật. Nhưng thật bất ngờ những việc dễ dàng như đi chợ bán buôn hàng ngày lại có tác dụng tổn hại lòng từ trọng của tôi. Một ngày nọ, khi vẫn tự luân phiên xe trong lối đi ở ăn uống Winn-Dixie ngơi nghỉ Jesup, Georgia, tôi ban đầu cảm nhận thấy sự dễ chịu và thoải mái khi thoát ra khỏi nhà, góp chút công sức nhỏ tuổi mọn cho gia đình.

Một fan phụ nữ béo múp nhìn chằm chặp vào chân tôi. Khía cạnh bà ta nhăn khía cạnh lại như thể vừa ăn phải chanh chua. Tôi đã mang phía bên ngoài chân là loại quần len để bít lấp phần cố định và thắt chặt vết thương, nhưng các đinh ghim vẫn lòi ra ngoài. Bà ta nói: “Tại sao anh ko ở nhà? Anh ko thấy vết thương của anh ấy làm fan ta phân phát ớn rứa nào à?

Tôi bị thương sống chân là để bảo vệ tổ quốc của bà − nhà nước của bọn chúng ta. Có thể đây là biện pháp một người dân Mỹ thông thường nhìn tôi. Tất cả phải người ta có nhu cầu nhìn thấy cửa hàng chúng tôi chết vị họ tuy vậy lại không thích nhìn thấy cửa hàng chúng tôi bị thương như vậy này? Tôi cảm thấy ai oán cho phiên bản thân vì chưng bà ta băn khoăn tôi là ai và do sao tôi bị thương. Câu nói này vẫn xúc phạm tôi cùng lúc đó tôi muốn đáp trả tuy thế lại không thể. Gần như lời lẽ xúc phạm càng làm tôi chìm sâu vào trầm cảm.

Ở nhà, tôi lăn xe xung quanh nhà, ăn uống và xem tv để thịt thời gian. Tôi tất yêu tắm bởi không được phép để các đinh ghim bị ướt. Tôi buộc phải gội đầu bằng chậu và chỉ còn lau người bằng khăn tắm.

Tôi liên tục đến cơ sở y tế Fort Stewart để phục hồi chức năng. Họ sử dụng phương thức bồn luân phiên nước nóng chữa trị chân trái của tôi. Cách thức này có tác dụng bong phần thịt bị tiêu diệt ra ngoài. Nó làm cho tôi đau mong muốn chết, như thể bị trúng đạn đợt nữa vậy. Bọn họ đưa mang đến tôi đôi nạng. Họ đỡ dậy với đặt tay tôi vào thanh nạng. Dấu thương dày vò có tác dụng tôi không nén được sự nhức đớn, nước mắt cứ tràn ra. Tôi dường như không vận hễ trong một thời hạn khá dài. Sau đó, chúng ta phẫu thuật mang lại tôi. Bọn họ còn thực hiện phẫu thuật thêm bố lần nữa.

Đồng hồ sinh học của tôi không kịp điều chỉnh vì tôi liên tiếp di chuyển, thuở đầu là ngơi nghỉ châu Phi, rồi quý phái Đức và hiện giờ là Mỹ. Thời gian rảnh nhiều đề xuất tôi hay ngủ vặt ban ngày và vấn đề đó làm tôi khó ngủ vào ban đêm.

Đau xương trái là vấn đề. Chừng nào những cái đinh còn vào chân, tôi vẫn còn đấy đau. Thật dễ dàng hiểu nguyên nhân mọi người hay sử dụng thuốc sút đau để giảm cơn đau. Tuy nhiên tôi ko đếm xỉa tới những loại dung dịch này bởi vì nó chỉ làm tín đồ tôi tê dại đi cơ mà thôi. Ở một nút độ nào đó, tôi mong mỏi được nhấm nháp sự nhức đớn, tội ác vì trong khi tôi tồn tại thì không ít đồng đội tốt của tôi, nhất là Dan Busch đã xẻ xuống. Tôi nghĩ chắc hẳn rằng tôi thật kỳ viên khi ăn mòn nỗi đau theo kiểu này.

Không còn ngơi nghỉ quân doanh Đội đặc nhiệm SEAL số 6 và không hề đồng team nào mặt cạnh, tôi mắc triệu chứng khép bản thân lại vì chưng bị tách rời khỏi đồng đội. Tôi cũng vấp yêu cầu cú sốc về văn hóa. Mọi người trong quần thể phố có thể nói rằng chuyện với tôi về cuộc sống thường ngày của họ tuy thế tôi lại quan trọng kể cuộc sống tôi mang đến họ nghe. Tôi bắt buộc kể mang đến họ nghe về hầu như tuần luyện tập vất vả, cũng quan yếu làm chúng ta cười bằng chuyện tôi tiêm thuốc mang đến cậu biệt kích lúc ở tầm thường trong cơ sở y tế tại Đức. Mọi người xung quanh bắt buộc hiểu nổi. Tôi bắt đầu học cách lạng lẽ trong các câu chuyện phiếm. Giờ đây tôi bắt đầu hiểu mình khác lạ với người xung xung quanh biết chừng nào. Không có đồng đội bên cạnh, tôi cảm xúc mình bị lãng quên. Không hề các sứ mệnh phải thực thi, tôi mất đi cảm xúc về hóa học hoóc-môn ở con đường thượng thận ngày tiết ra. Bây giờ, tôi thậm chí còn không tải được. Theo văn hóa truyền thống của SEAL, tôi là kẻ bại trận đáng xấu hổ. Tôi ghét quả đât này nói tầm thường và ghét Chúa nói riêng. Lý do điều đó lại xảy ra với tôi?

Sau này ngồi ngẫm lại, tôi ngộ ra rằng hẳn Chúa mong muốn tôi hiểu, tôi chỉ là 1 trong những người thông thường và rằng quân nhân đặc nhiệm cũng chỉ là 1 trong những nghề không rộng không kém. Howard, nhỏ quá cứng đầu cơ mà không chịu đựng nghe Ta sau thời điểm con bị trúng đạn lần đầu. Nhỏ cũng không nghe Ta sau lần sản phẩm hai bị trúng đạn. Như thế nào lại đây, cậu bé, hãy nhằm Ta cho con gánh chịu đựng nỗi đau lần sản phẩm ba. Hiện nay con đã hiểu chưa? Con không hẳn siêu nhân. Nhỏ chỉ là bạn Chúa phái đi thực hiện các sứ mệnh quan trọng chừng như thế nào còn đủ sức. Con ở chỗ nào đều do Ta quyết định, chứ không hẳn do con. Đây chính là điều Ta muốn con ghi nhớ lấy. Bây giờ, bé đã hiểu, hãy nhằm Ta chế tác tác thêm cho con. Bé vẫn không hẳn là sản phẩm hoàn chỉnh. Chúa đã tạo cho tôi biết khiêm nhường nhịn và đưa tôi trở lại với trái đất thực, tạo nên tôi biến người thân phụ của đều đứa con theo đúng nghĩa. Ở thời gian đó, chẳng ai khuyên tôi các điều như vậy cả nhưng nhìn lại, bị thương làm việc chân đó là món tiến thưởng quý báu nhất đối với tôi.

Một ngày nọ, anh bạn thân của tôi call điện đến. Ở nông trại của anh, gồm một tương đương hươu lai đặc biệt được anh lai sản xuất từ chủng loại hươu đuôi white Mỹ.

Anh ta bảo tôi: “Hãy mang đến chỗ tôi và họ cùng săn phun một chút.”

“Được! Được! Hãy mang lại đây và đưa tôi ra khỏi căn phòng chán ngắt này!”

Anh đi xe chào bán tải mang lại đón rồi gửi tôi mang lại nông trang. Anh đặt mẫu xe lăn của tớ xuống đất. Anh đẩy tôi đi khoảng chừng 30 m qua các bụi cây nhỏ, rồi anh giới hạn lại. Anh chỉ tay về một chấm bé dại cách chừng 150m với nói “Con hươu hay hay xuất hiện thêm chỗ đó.”

Súng săn của tôi là khẩu Magnum kích thước nòng 7 li gồm kính ngắm chuẩn. Lòng tôi ngập cả hạnh phúc. Tôi ngồi kia đợi khoảng tầm một tiếng rưỡi.

Một nhỏ hươu đực xuất hiện. Ngồi bên trên xe lăn, tôi tì báng khẩu súng săn lên vai, bóp cò và nhỏ hươu gục ngã. Một cú phun hoàn hảo. Sau khi đặt khẩu pháo xuống đất, tôi đẩy xe đến chỗ con vật. Phải mất một thời điểm khá lâu tôi bắt đầu tới được chỗ nhỏ hươu bị trúng đạn.

Tôi giới hạn xe kề bên con hươu. Đó là con hươu đực vô cùng đẹp. Nó ngước góc nhìn tôi, khịt khịt mũi, rồi ngả áp ra output phía sau. Nó hộc lên lần cuối. Chứng kiến con hươu chết, tôi đâm ra nghĩ ngợi. Tao muốn ra ngoài và quan sát mày chứ không thích lấy đi mạng sống của mày. Tao đã bệnh kiến không ít cảnh chết chóc rồi.

Tôi nhấc bé hươu lên và cắt đầu nó treo vào xe pháo lăn. Ở khu vực miền nam Georgia, săn bắn là thú tiêu khiển được nhiều người ưa thích. Các chàng trai bắt nguồn từ lúc tảng sáng và ngồi nấp sau những cây đợi nhỏ mồi xuất hiện. Tôi luôn luôn sẵn sàng giết bạn để cứu phiên bản thân hoặc một người nào đó − chuẩn bị sẵn sàng giết fan khi thực thi trọng trách − nhưng từ đó tôi không bao giờ đi săn phun nữa.

Những người đến khám đa khoa để phục hồi công dụng cư xử với tôi như một fan nổi tiếng. Vào thời khắc đó, tôi là người duy tốt nhất trong bệnh viện bị thương lúc tham chiến. Cứ những lần tôi đến bệnh dịch viện, năm hoặc sáu tín đồ lại chạy mang lại bắt chuyện cùng với tôi.

Sau sáu tốt bảy tuần gì đó, cháu gái tôi kiếm đến tôi một vật dụng bịt vết thương bảo đảm nước ko thấm vào. Nhờ vật dụng này, tôi đã hoàn toàn có thể tắm được. Tôi đứng một chân trong buồng tắm và xoa dầu gội lên tóc. Tôi cảm thấy đấy là món vàng quý báu độc nhất tôi từng dấn được.

Đầu tháng Mười hai, sau hai tháng nhiều năm nhất trong cuộc sống mình, khu phố của tôi Screven, Georgia tổ chức lễ chào đón tôi − hero của thành phố − bởi việc tổ chức tuần hành trong mùa Giáng sinh. Băng rôn, câu khẩu hiệu treo khắp các nơi. Một tấm bích chương bự được treo trước hotel với mặt hàng chữ: mừng đón Howard trở về, người hùng của phố. Phía dưới là chữ ký kết của mọi bạn trong thành phố. Ngay gần như tất cả 900 fan trong thành phố đều ký kết tên vào tấm bích chương này. Mọi fan từ phân tử Wayne đổ ra đường phố thành phần đông hàng dài để xem mặt tôi và chúc tôi hồi phục nhanh bệnh. Bọn họ không tốt biết phần đa nỗi nhức thể chất, tinh thần, sự mất mát, sự khủng hoảng rủi ro đã tra tấn tôi như thế nào trước khi bọn họ vinh danh tôi như hôm nay. Họ bắt buộc hiểu hết những hành vi này có ý nghĩa như cụ nào đối với tôi. Giờ tôi ko còn cảm hứng là kẻ bại trận nữa.

Mike Durant, cơ trưởng của chiếc đen Hawk số hiệu 64, chiếc trực thăng lắp thêm hai bị bắn hạ trong cuộc đấu ở Mogadishu, bị gãy cả chân và lưng. Abdullahi “Firimbi” Hassan, bộ trưởng liên nghành Tuyên truyền của Aidid, giữ anh làm cho tù binh khoảng tầm 11 ngày. Sau đó, Mike với một tù hãm binh của Nigeria được mọi tên bắt cóc mang tới Trụ sở liên hợp Quốc trên Somali. Một trong số những thương hiệu bắt cóc Durant đã nâng từ cổ ra cái thẻ an ninh, do liên hợp Quốc cấp cho cho hắn, đưa mang đến đưa cho bộ đội canh. Họ ra hiệu cho hắn vào. Lực lượng canh dữ ở trạm điều hành và kiểm soát lúc đó không nhận biết Mike đang ngồi trong xe. Không có ai biết điều này chỉ lúc Mike đang được đưa tới đường băng. đều kẻ bắt cóc giao anh cho tổ chức Chữ thập đỏ. Liên hợp Quốc đã minh chứng với địch thủ rằng chúng ta là những người dân đáng tin cậy, mà lại tôi luôn luôn cảm nhận liên hợp Quốc không minh chứng cho công ty chúng tôi thấy mình hoàn toàn có thể tin cậy họ. Bạn chỉ nên tin cẩn những người cùng huấn luyện và giảng dạy và đánh nhau với bạn. Tôi sẽ từng đào tạo và giảng dạy với những đơn vị phòng khủng cha người nước ngoài và tôi tin tưởng họ. Sự nhiệt tình của lực lượng canh dữ ở trạm điều hành và kiểm soát của liên hợp Quốc giành riêng cho tên bắt cóc Durant với kẻ bắt cóc Durant có thẻ an toàn do liên hợp Quốc cấp cho đã xác nhận sự mất lòng tin của tôi đối với Liên phù hợp Quốc là đúng.

Mike Durant với tôi chạm mặt nhau tại địa thế căn cứ Không quân Fairchild làm việc Spokane, Washington. Đây là lần thứ nhất chúng tôi gặp mặt lại nhau kể từ khi rời Somali. Cửa hàng chúng tôi đến trên đây để gia nhập khóa học về phong thái tự tồn tại, lẩn trốn, chịu đựng đựng cùng tẩu thoát. Tuy nhiên khóa học tập này kiểu như với khóa huấn luyện tại địa thế căn cứ Không quân của hải quân ở Brunswick, Maine cùng với kịch bản bị đối thủ săn tìm, rồi bị tóm gọn giam và tra tấn nhưng khóa học này được tổ chức trong 1 căn phòng chỉ tất cả từ 10 – 20 học sinh và nhà yếu triệu tập vào khía cạnh tâm lý khi bị giam giữ. Với số đông trải nghiệm sinh sống Mogadishu, Mike cùng tôi lập cập trở thành speeker của lớp học đặc biệt này. Những giảng viên mời công ty chúng tôi nói về đông đảo trải nghiệm và trả lời tất cả thắc mắc của học tập viên và giảng viên.

Lực lượng thủy quân đưa Casanova, Gã mập lùn, Sourpuss, Đại úy Olson cùng tôi mang đến Lầu Năm Góc nhằm trao Huân chương ngôi sao sáng bạc cho việc đó tôi. Trên Mogadishu, Đại úy Olson rời Trung tâm lãnh đạo để tham gia chiến dịch giải cứu những binh sĩ. Sự kiện trao giải thưởng được tảo video. Bạn ta vẫn đọc to phiên bản Tuyên dương chiến công của tớ giữa khán phòng:

Tổng thống Hoa Kỳ vinh dự khuyến mãi Huân chương ngôi sao sáng bạc cho Howard E. Wasdin, thuộc lực lượng hải quân Hoa Kỳ bởi vì đã bao gồm chiến tích sau: Chiến đấu kiêu dũng và can đảm trong chiến dịch UNOSOM II sinh sống Mogadishu, Somali vào ngày 3 với 4 mon Mười năm 1993. Hạ sĩ Wasdin là thành viên của nhóm bảo đảm an toàn đã hỗ trợ lực lượng xung kích lúc lực lượng này đột nhiên kích vào căn cứ địa của đối phương và đã thành công xuất sắc trong bài toán bắt sống nhị nhân vật chủ quản trong mặt hàng ngũ địch thuộc hai mươi tên khác. Lúc bị quân địch phục kích tứ phía, Hạ sĩ Wasdin đã có được vị trí phun và kiên cường bắn trả quân địch. Khi thuộc đồng đội tiến công kẻ địch, anh bị yêu quý vào bắp chân. Sau khi được sơ cứu, anh đã liên tiếp nhiệm vụ cùng tiếp tục hủy hoại địch. Khi đoàn xe cộ của anh ra khỏi vùng bị tiêu diệt cùng với các tù binh bên trên xe thì anh thấy số đông vẫn hiện giờ đang bị tấn công. Hạ sĩ Wasdin cùng rất đội bảo đảm an toàn dừng xe lại và bắn trả địch, giải cứu mang đến lực lượng đánh ngăn Ranger. Tuy vậy bị thương hai lần, anh vẫn liên tục tham gia hành động và đẩy lùi kẻ địch. Sau đó, trong lúc đang phun trả kẻ địch với cố gắng nỗ lực giải cứu vớt những người bị nạn ở vùng máy cất cánh rơi, Hạ sĩ Wasdin bị yêu đương lần thứ ba. Tinh thần can đảm của anh sẽ tiếp sức cho đồng đội cũng như tổng thể đội hình. Với những hành vi nhanh trí, quả cảm với sự tận trung khu với trọng trách được giao, Hạ sĩ Wasdin đã là tấm gương sáng, phát huy được truyền thống lịch sử hào hùng của Lực lượng hải quân Hoa Kỳ.

Bản tuyên dương chiến công này có chữ ký của tân bộ trưởng Hải quân John Dalton. Casanova với tôi bước vào phòng làm việc của bộ trưởng liên nghành Quốc chống và hợp tác ông. Khôn xiết phấn khích, Casanova cho biết thêm “Bộ trưởng là người dân có bàn tay quyến rũ và mềm mại nhất anh ta từng biết.” Sau đó, tôi còn bị khiển trách vị đã không tuân thủ mệnh lệnh cấp trên, trường đoản cú ý cứu chữa cậu bé bỏng Somali dẫm cần mìn bộ binh. Nhưng đối với tôi, kia là câu hỏi làm thành công xuất sắc và có ý nghĩa sâu sắc nhất lúc ở Somali.

Casanova và tôi ngồi nhai thuốc tua Copenhagen trong phòng ngóng của Đội Anh cả Đỏ. Đó là một căn phòng lớn, rất hài hòa về color sắc.

Casanova và tôi ngồi bên một cái bàn. Gã lớn lùn đến, nuốm trên tay là chiếc phong bì của doanh nghiệp sản xuất dao Randall. Gã bự đã gửi con dao của gã mang đến công ty, kể mẩu truyện của gã cho doanh nghiệp biết và mong muốn quảng cáo cho doanh nghiệp qua mẩu chuyện “Lính phun tỉa của Đội quánh nhiệm SEAL thoát chết nhờ bé dao Randall”.

Casanova hỏi “Họ trả anh từng nào tiền?”

Gã bự lùn mở bức thư ra với đọc “Cám ơn anh đã chia sẻ câu chuyện của mình với bọn chúng tôi. Shop chúng tôi sẽ giảm giá 10% nếu anh mua con dao khác.”

Gã to tức giận chửi thề “Bọn chó chết này.”

Cả Cassanova với tôi mỉm cười ngặt cười cợt nghẽo lúc nghe nội dung bức thư. Suýt chút nữa tôi đã nuốt miếng thuốc đang nhai vào bụng.

Tôi phục hồi rất nhanh và quay trở về đội. Lần đầu tiên tôi gặp mặt Trung tá chỉ huy trưởng Buttwipe là lúc ông ta đón nhận chức lãnh đạo trưởng Đội Anh cả Đỏ. Buttwipe bằng lòng thành tích hơn là công dụng công việc. Vì chưng vậy, ông ta đã làm cho rối tung tổ chức lên. Một trong những người đã chuyển công tác làm việc khỏi Đội Anh cả Đỏ để sang Đội Anh nhị Vàng cùng Đội Anh bố Xanh. Ông ta bao gồm điệu cười cực kỳ gian trá, đặc trưng khi có mặt chỉ đạo cấp trên. Khi cười với chúng tôi, tôi luôn luôn có nhận định ông ta vẫn nghĩ về một điều gì đó. Là tín đồ gốc Nhật phiên bản nên ông ta có vóc fan thấp lùn và luôn để tóc ngắn, phần trước trán cắt bằng.

Có thể Buttwipe cũng ý thức được bạn dạng thân không tồn tại thực tài. Tuy vậy ông bơi lội và chạy rất tốt nhưng khả năng bắn súng thì lúc nào cũng đứng cuối bảng và thiếu tính quyết đoán. Rất có thể ông ta ghen tuông tị cùng với tôi vì trước đó chưa từng được tham chiến trực tiếp hay không được dấn Huân chương ngôi sao sáng Bạc. Ngoại trừ ra, bằng cách nào đó Buttwipe phát chỉ ra rằng lực lượng Delta mong mỏi có tôi. Những tay súng phun tỉa ở khám đa khoa tại Đức khích lệ tôi dấn mình vào lực lượng Delta cùng với họ. Một Đại tá của Delta đã nói cùng với tôi tại cơ sở y tế ở địa thế căn cứ Không quân Andrew là ao ước tôi chuyển sang phục vụ cho Delta. Giờ đây, ngồi ngẫm lại, tôi hiểu đúng bản chất Delta vẫn hiểu và tôn trọng tôi hơn. Về phần mình, tôi cảm xúc thân tình rộng với những người từng đồng hành chiến đấu bên nhau. Sợi dây cảm xúc của tôi với Cassanova, Gã to lùn, những đặc nhiệm Delta, lực lượng CCT và PJ nồng ấm hơn so với các đồng nhóm khác của mình ở SEAL.

Buttwipe nói cùng với tôi “Tôi đã ủng hộ cậu ví như cậu sinh sống lại SEAL nhưng nếu cậu nhất thiết rời vứt SEAL, tôi sẽ là cơn ác mộng của cậu.”

Những hành vi của Buttwipe thôi thúc tôi đưa sang lực lượng đặc nhiệm Delta. Tuy nhiên, trong khẩu ca của mình, ông ta lại không muốn tôi đi. Ông ta chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả. Cuối cùng, tôi vẫn ra quyết định ở lại SEAL vị tôi được huấn luyện, giảng dạy để biến hóa một sệt nhiệm SEAL. Tôi vẫn muốn liên tiếp là một đặc nhiệm của SEAL. Đó là lựa chọn đúng mực của tôi.

Trên thực tế, Buttwipe chẳng đầy đủ không cỗ vũ tôi nhưng còn gây khó dễ cho tôi. Ông đã lôi chuyện tôi cho dự lễ tróc nã điệu những binh quân nhân Delta tử trận trong trang phục dân sự, râu ria không cạo nhằm quở trách tôi. Tôi thực sự không hiểu biết nhiều cách lập luận của ông ta là ra làm sao nữa – Tôi sẽ suýt mất mạng vì nhiễm khuẩn mong chùm trong quy trình bay cho dự lễ truy vấn điệu. Việc phải đấu tranh lại tử vong đã cướp đi gần hết sức lực lao động của tôi. Khi đó, cạo râu là một hành động quá xa xỉ đối với tôi. Tôi xem thường sự yếu kém về năng lượng của ông ta. Buttwipe phải làm một thiết yếu trị gia hơn là 1 nhà điều hành. Giờ đồng hồ đây, chỉ cần nghĩ về ông ta là tôi đã mong ném một khối đá vào khía cạnh ông ta rồi.

Laura cùng tôi ly dị. Đứa bé trong bụng Laura không hẳn là của tôi, thậm chí không cùng chủng tộc với tôi. Chuyện này xảy ra khi tôi đi công tác xa nhà. Chuyện này tôi không thích đề cập đến nhiều. Bản thân tôi cũng từng không thông thường thủy. Rachel và Blake chuyển đến sống với bà bầu vì tôi ko thể âu yếm chúng khi nên đi nhiều. Trước đây, tôi đã không dành nhiều thời hạn cho Rachel, giờ tôi càng ít ở lân cận nó hơn. Laura khiến cho con bé xíu làm tất cả những gì nó thích tuy nhiên tôi thì không. Lúc Rachel sẽ đủ khôn lớn để đưa ra tuyển lựa của mình, con nhỏ xíu chọn sống chung với mẹ. Sau này, lúc Rachel vào học cấp cho ba, người mẹ con nhỏ bé đã để nó đi chơi với các bạn trai – vấn đề đó tôi không bao giờ cho phép. Quan liêu hệ của mình với con bé bỏng ngày càng xấu đi. Mặc dù, cùng với Blake, tôi còn nghiêm khắc hơn hết với Rachel, ấy vậy nhưng mà Blake vẫn lựa chọn sống cùng với tôi lúc cậu nhỏ nhắn bước lịch sự tuổi 13. Tuy nhiên tôi biết phải luôn luôn đặt gia đình lên trên quá trình nhưng tôi lại quyết tử gia đình, đặt mối quan hệ của đơn vị lên trên hết.

Tôi đã hy sinh toàn bộ cho đội nhưng lại vẫn không mang lại được phong độ trước đó của mình. Cân nhắc của tôi ngày càng tiêu cực hơn. Một ngày, tôi chũm khẩu súng sáu SIG SAUER P-226 trên tay. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi từ sát bởi khẩu súng này? bao gồm điều còn tồi tệ hơn cả dòng chết. Chết choc đâu giải quyết và xử lý được vớ cả.

Blake mang đến thăm tôi và đựng tiếng gọi: “Bố ơi!”.

Tiếng gọi này đã làm tôi thức tỉnh. Kết liễu cuộc sống là hành động ích kỷ. Nếu như tôi không hề mục đích gì nhằm sống thì tối thiểu tôi vẫn còn có con cái. Từ bỏ đó, rất nhiều ý nghĩ đen tối không hề đọng lại trong lòng trí tôi nữa.

Xem thêm: Biểu Phí Chuyển Đổi Ngoại Tệ Vietcombank Mới Nhất 2022, Phí Chuyển Đổi Ngoại Tệ Thẻ Visa Vietcombank

Chuyện này hệt như việc lúc đầu tôi tưởng mình sẽ không giữ được chân nhưng ở đầu cuối vẫn giữ được nó. Tôi đi được bằng nạng, đi không cần vật hỗ trợ và bước đầu tập bơi trước lúc được yêu mong làm những câu hỏi đó. Mọi fan nghĩ rằng tôi sẽ đi tập tễnh tuy nhiên lại chưa hẳn như vậy. Nhiều người nghĩ tôi sẽ cần thiết chạy được nữa dẫu vậy tôi đã chạy được. Sau thời điểm trở lại đội, tôi bè bạn hình cùng thể lực gần như đặn vào mỗi sáng với đồng đội. Không phải lúc nào tôi cũng theo kịp mọi người nhưng vẫn kiên cường tập luyện.